Bùi Nguyên rũ bụi đất trêи áo, thản nhiên khoác lên vai rồi cất bước đi ra ngoài, A Hoàng nhảy nhót đuổi theo, A Miên buồn ngủ trốn một góc.
Ngoài cửa, Ngụy ʍôиɠ chờ hắn đã lâu.
Binh sĩ đường ai người lấy đi, trong trang viên có bảy tám gian phòng, sau khi tìm hạ nhân thu thập, bây giờ ai cũng đi ngủ. Ngụy ʍôиɠ không dám rời đi, hắn sợ Bùi Nguyên và Bảo Ninh không thương lượng xong, nếu Bảo Ninh không vui đuổi Bùi Nguyên ra, hắn không ngăn lại, chỉ sợ Bùi Nguyên sẽ giết hắn.
Còn có, hắn chợt nhớ đến một chuyện, nóng lòng muốn nói cho Bùi Nguyên.
Gió đem bên ngoài rét buốt, râu ria Ngụy ʍôиɠ dài thêm một đoạn, thấy Bùi Nguyên đi ra lập tức tiến lên một bước.
Bùi Nguyên dắt con chó đi ngang qua, tâm tình hắn rất tốt, như người vừa sống lại từ cõi vĩnh hằng, nhìn Ngụy ʍôиɠ khuyên: "Râu ria cạo đi, đừng để dài như vậy, nhìn lôi thôi."
"..."
Bị hắn ngắt lời, Ngụy ʍôиɠ quên mất mình muốn nói gì, mắt thấy Bùi Nguyên sắp bước vào phòng bếp, hắn vội vàng đuổi theo: "Giải hòa với tiểu phu nhân rồi?"
Bùi Nguyên liếc hắn một cái, không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ của mình, nhíu mày nói: "Ta xuất mã, nàng có thể không nghe lời sao."
Ngụy ʍôиɠ không biết nên nói gì cho phải, cảm thấy hắn hết sức tự tin nói.
Bùi Nguyên xách thùng đi đến bếp, nhấc nắp nồi lên múc nước nóng: "Sao ngươi còn chưa đi. Đói bụng thì tìm người nấu cơm đi, chỗ này không có phần của ngươi."
"..."
Ngụy ʍôиɠ chống cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1683534/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.