Bùi Nguyên bỗng nhiên mở mắt ra, hắn không nghe ra trước mắt là ai, chỉ biết là có người xông vào cửa, ánh mắt run lên, bàn tay trở thành thanh đao, liền muốn chém tới chỗ người xông vào.
"A!" Bùi Dương ngồi xổm người xuống ôm lấy đầu, cầu xin tha thứ: "Tứ ca đừng đánh ta!"
A Hoàng nằm trong ngực hắn, Bùi Dương vừa ngồi xuống, A Hoàng bị đè ép, đầu nhô ra kêu khàn cả giọng.
Bùi Nguyên tỉnh táo lại, nhận ra ngọc bội bên hông Bùi Dương, thu tay lại.
Hắn lúc này mới chú ý tới ăn mặc của Bùi Dương. Không biết sao lại một đầu tóc đỏ, mặc một áo bào tím có thêu tơ bạc, mang đôi giày có đính hai chiếc tua vàng.
Muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu.
Bên tai Bùi Nguyên vang ông ông, nắm cổ áo Bùi Dương nhấc lên, ghé vào lỗ tai hắn quát khẽ: "Cút ra ngoài cho ta, mang theo con chó ngu ngốc kia!"
"Ừm ừm, được được." Bùi Dương đứng lên, không còn dám nói nhiều, kéo A Hoàng chạy đi.
Hai người nói nhỏ, âm thanh xột xoạt khiến Bảo Ninh bị đánh thức.
Nàng cảm thấy choáng đầu, không ngủ đủ, gương mặt cọ xát vào gối đầu, chậm rãi mở mắt ra.
Mặt trời đã lên cao, mặt trời chói chang, cách nàng một thước, Bùi Nguyên đang cúi đầu thắt đai lưng.
Bảo Ninh cho là mình hoa mắt, nhưng xoa xoa con mắt, hắn vẫn còn ở đó.
Bảo Ninh khiếp sợ ngồi xuống, tóc dài dính trên mặt, dáng vẻ chật vật lại buồn cười.
Bùi Nguyên quay đầu lại nhìn nàng.
Khí sắc tốt hơn nhiều, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1683482/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.