Trên mặt Bảo Ninh còn mang theo nước mắt, cái mũi hồng hồng, ánh mắt ngây thơ, hình như nghe không hiểu hắn đang nói gì.
Hôm nay nàng bị kích thích quá nhiều. Bùi Nguyên búng nhẹ trán nàng, thở dài: "Không nói nữa, đói bụng rồi, nấu cơm đi."
Bảo Ninh từ từ nhìn qua.
Bùi Nguyên trước mặt vẫn là dáng vẻ như lúc trước, một đôi mắt xinh đẹp hẹp dài, biếng nhác ngồi đó, vạt áo trước mở ra một chút, lộ ra xương quai xanh, mắt đen nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng cũng không giống lắm
Trong ánh mắt hắn có chút không giống như trước đây, không còn thờ ơ lạnh lùng khi nhìn nàng.
Bảo Ninh không biết nên vui hay không.
"Choáng váng?" Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, đưa tay huơ huơ ở trước mắt nàng.
Bảo Ninh lập tức nói: "Không có." Nàng dùng tay áo lau mắt, nhìn xuống dưới đất giống như đang tháo chạy: "Ta đi làm cơm tối."
Nàng thoáng nhìn, nhìn thấy đầu rắn đẫm máu trên mặt đất, nó vẫn há miệng thật lớn, lộ ra hai hàm răng bén nhọn, Bảo Ninh hít vào một hơi, ký ức đáng sợ vừa rồi lại xông tới.
"Đừng nhìn." Bùi Nguyên từ phía sau che kín mắt của nàng: "Nó cũng chết rồi, sợ nó làm gì."
Lòng bàn tay hắn rất nóng, bỏng đến Bảo Ninh muốn co rụt lại, vội vàng đẩy tay hắn ra.
Sắc mặt Bùi Nguyên dần dần trầm xuống. Bảo Ninh quay đầu, thoáng nhìn sự không vui trong ánh mắt hắn thì sợ hãi trong lòng càng đậm hơn, không đợi Bùi Nguyên mở miệng, xách làn váy vội vàng đi ra ngoài.
A Hoàng kêu hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat/1683480/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.