Mạnh Phàm cười nhạo: "Tuổi còn trẻ mà khẩu khí không nhỏ, ngươi biết ta là ai không."
Nam nhân trước mặt tầm hai bốn, hai lăm tuổi. Tướng mạo đoan chính ngay thẳng, có thể vì ở tiếp xúc lâu ngày với lò nung lên da mặt màu đồng, ánh mắt có chút kiêu ngạo.
Bảo Ninh nghĩ, đây bệnh chung của tất cả các nam nhân tương đối thành công trong sự nghiệp, luôn không coi ai ra gì.
Nàng hỏi: "Ngươi là ai?"
Mạnh Phàm híp mắt nói: "Hằng Liên ở kinh thành, ngươi biết không? Đấy là tiệm vàng lớn nhất triều đại này, các nương nương trong cung hầu như muatrâm cài tóc và đồ trang sức từ tiệm của ta, do ta thiết kế và chế tạo. Ta biết luyện kim từ năm lên sáu, mười sáu tuổi xuất sư, tới nay đã hành nghề được mười chín năm. Cả Đại Chu này, nếu ngươi tìm được người giỏi hơn ta, ta nguyện gọi ngươi là nãi nãi."
Bảo Ninh cười lắc đầu: "Ta sợ không tìm được."
Mạnh Phàm nhướn mày.
Bùi Nguyên ngồi không yên, hắn cảm thấy mình có bệnh, tự dưng so đo với nàng làm gì?
Tối hôm qua nàng tức giận, hắn chỉ nói vui để dỗ nàng, một lúc sẽ ổn thôi, ai ngờ nàng muốn đi làm Hổ Phù thật. Hắn biết rõ chuyện này là không thể, ngược lại còn khiến nàng chịu ủy khuất trước mặt người ngoài.
Bùi Nguyên đứng lên, muốn kéo cổ tay nàng ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn làm cái này nữa, chúng ta về nhà, ta dẫn nàng đi ăn ngon."
Bảo Ninh không nhúc nhích, hỏi lại Bùi Nguyên: "Hổ Phù làm bằng gì?"
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat-2/1703004/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.