Chu Giang Thành là tướng lĩnh dũng mãnh nhanh nhẹn, hắn không thông minh nhưng vũ lực cao cường, cả người hắn đầy cơ thịt rắn chắc, trong quân không ai ngăn nổi hắn. Đột nhiên thấy đại hán vạm vỡ lao đến người mình, Bảo Ninh suýt bị dọa sợ, đến khi Chu Giang thành đứng trước mắt, nàng nhất thời không phản ứng được, cả người lui về sau. Chu Giang Thành lảo đảo, từ từ nhắm hai mắt, hắn thuận thế bổ nhào vào người Lưu ma ma đang cầm ô đứng bên cạnh Bảo Ninh, gắt gao ôm chặt vai bà. Nhìn hắn có vẻ cổ quái, ban đầu còn ngọt ngào gọi: "Lục Vân" hai tiếng, không hiểu tại sao đột nhiên phát cuồng, bóp cổ Lưu ma ma gào lên: "Lục Vân, nàng phản bội ta sao? Nàng phản bội ta sao? Nàng lấy trộm Hổ Phù sao, nàng nói rằng không phải nàng đi, được không? Lục Vân.." Lưu ma ma bị nghẹn, ô trong tay bà bị Chu Giang Thành kéo rách, chỉ còn lại khung tre bén nhọn, Lưu ma ma la lớn, dùng nan nhọn đâm vào đùi hắn. Chi Giang Thành bị đau vội mở mắt, lúc này hắn mới phát hiện mình ôm nhầm người, bỗng hắn ngẩng đầu nhìn Bảo Ninh đứng cách đó không xa, ánh mắt dán chặt vào nàng. Bảo Ninh đứng dưới cơn mưa xối xả. "Lục Vân?" Chu Giang Thành như dã thú, hắn đứng lên lao về phía nàng tốc độ cực nhanh, lực của hắn lại lớn khiến tay áo của nàng bị xé rách. Mọi chuyện xảy ra như sấm chớp bất chợt đến trêи bầu trời, hắn lao ra cửa chỉ tốn hai hơi thở. Thị vệ giữ cửa bị sợ choáng váng, không dám động đậy, Khâu Minh Sơn quát lớn: "Còn không giữ hắn lại!" Lúc này bọn họ mới nhao nhao hành động, kéo cánh tay Chu Giang thành ra. Bảo Ninh lấy lại tinh thần, đỡ Lưu ma ma đứng dậy, tiến vào phòng. Vừa hay Bùi Nguyên đi ra cửa, thấy dáng vẻ chật vật của nàng, lông mày cau chặt lại: "Ai làm." Hai mắt Bảo Ninh đẫm lệ, cả người ướt sũng, tay áo bên phải bị rách, lộ vùng da thịt trắng nõn, nàng còn chưa mở miệng, Lưu ma ma đã kêu lên: "Tên điên ở ngoài đó!" Lửa giận hừng hực bốc lên trong mắt Bùi Nguyên, hắn cởi áo ngoài khoác choàng lên vai Bảo Ninh. "Xoạt!" Hắn rút thanh kiếm treo trêи tường trước khi đi ra ngoài. Bảo Ninh kéo chặt tay hắn: "Bùi Nguyên, chàng đừng xúc động!" Bên ngoài, Chu Giang Thành bị Khâu Minh Sơn đánh một chưởng, hắn ngã sõng soài dưới mưa, vài thị vệ hắn đánh trúng bị thương. Chu Giang Thành nửa tỉnh nửa mê, hắn như một tên mất trí nhớ, tay vẫn với về phía Bảo Ninh, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, bỗng hắn cười lên, nụ cười của hắn dọa nàng sợ đến khẽ run. "Ngu xuẩn!" Bùi Nguyên nổi cơn thịnh nộ, ném thanh kiếm xuống, nó quệt vào má Chu Giang Thành rồi cắm xuống nền đất ẩm ướt, máu tươi hòa cùng nước mưa chảy xuống. Lưu ma ma hét lên, ngã ngồi trêи bậc thềm. Bảo Ninh cũng bị dọa sợ, vội kéo Bùi Nguyên vào thư phòng. Không phải nàng chưa từng thấy máu, nhưng lần đầu nàng thấy hành động tàn bạo khiến người ta hãi hùng như vậy. Thanh kiếm chỉ cần lệch một tấc đã ghim vào cổ Chu Giang Thành, nghĩ đến đây, nàng nuốt ngụm nước bọt. Nàng sợ. So với lúc Chu Giang Thành lao vào người nàng, nàng còn sợ hơn. Bảo Ninh đưa tay gạt nước mắt của mình, y phục ẩm ướt dính trêи người, lạnh buốt, mặt nàng hướng về phía Bùi Nguyên, muốn được hắn an ủi, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của hắn. Giọng hắn cũng lạnh theo: "Nàng vô duyên vô cớ chạy tới đây là gì?" Lòng Bảo Ninh trùng xuống, không dám tin nhìn Bùi Nguyên: "Chàng nói gì?" Bùi Nguyên nhíu mày: "Thư phòng là nơi quan trọng, không cho phép người ngoài vào, nhất là nữ nhân, nàng không biết?" Bảo Ninh cảm giác mình như bị hắn dội thẳng gáo nước lạnh vào mặt, nàng bình tĩnh nhìn Bùi Nguyên, hít mấy hơi, hốc mắt dần dần ửng đỏ. " Bùi Nguyên chú ý đến ánh mắt của nàng, hai tay bên người lắm chặt, trong lòng gấp gáp, hắn đưa tay lên vuốt mặt Bảo Ninh, ngón tay lau nước mắt nàng:" Được rồi, nàng đừng khóc. " Bảo Ninh gạt tay hắn ra:" Không cần chàng lo. " " Được rồi, ta rút lại lời vừa rồi. "Bùi Nguyên ý thức được hắn đã nặng lời, hắn nắm chặt cổ tay Bảo Ninh, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực:" Ta nhất thời xúc động, không lựa lời mà nói. " Bảo Ninh không muốn hắn ôm, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi hắn, Bùi Nguyên áp lưng nàng vào ngực mình:" Làm loạn gì? " Bảo Ninh tức giận đến hai bả vai phát run:" Bùi Nguyên, chàng có thấy bản thân ngang ngược quá không? "
" Lỗi của ta. "Bùi Nguyên thở dài. Hắn đau lòng vì Bảo Ninh, cũng áy náy vì không bảo vệ nàng cho tốt. Nhưng hắn biểu đạt cảm xúc quá mức ẩn nhẫn, cho tới nay, dù hắn muốn nói lời thương yêu với nàng, nhưng lời đến khóe miệng trở thành tiếng quở trách vô cảm. Bảo Ninh đẩy Bùi Nguyên, tay nàng đụng phải vết sưng ở vai hắn, hắn rít lên vì đau. Thực ra cũng không đau lắm, nhưng hắn cố tình kéo dài thanh âm để lấy lòng Bảo Ninh, nàng quả nhiên chú ý đến hắn, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Nàng quay người đi ra ngoài. Bùi Nguyên thấy chiêu này vô dụng, chạy theo hai bước cản nàng:" Ta đưa nàng về. " " Không cần làm phiền ngài. "Bảo Ninh khép kín vạt áo, giọng nói lạnh lùng xa cách:" Ngài bận chuyện quân cơ đại sự của ngài, ta là nữ nhân, vốn không nên xuất hiện ở đây. " Chưa được mấy ngày hai người lại cãi nhau, nhưng lần này Bảo Ninh tức giận thật, nàng không chịu thua. Hai người giằng co một hồi. Bùi Nguyên đành cúi đầu trước:" Là ta không đúng, ta không nên nói những lời kia. " Bảo Ninh cười nhạo hắn:" Đâu có, ngài nói gì cũng đúng, ngài là nam nhân, phu vi thê cương, lời của ngài ta tất phải nghe theo. " Lòng bàn tay Bùi Nguyên che phủ trán nàng, dỗ dành:" Ta đưa nàng về, vừa mắc mưa, nàng nhớ uống canh gừng tránh lạnh người phát sốt. " Bảo Ninh nói:" Là ta vô duyên vô cớ chạy đến đây, bị sốt cũng là đáng đời ta. " Bùi Nguyên im lặng. Không biết nàng lấy dũng khí từ đâu, nếu là bình thường nàng đã sớm thuận theo hắn, huống hồ thân thể hắn không tốt, nàng hẳn sẽ động lòng. Nhưng cách này không còn hữu dụng, nàng kìm nén một cỗ lửa trong người, nàng cảm thấy, nếu mình còn tiếp tục chịu đựng, thói xấu của hắn cứ theo đó mà phát huy. Như lúc ở phủ Quốc công, Đào thị mắng Vinh Quốc công, bà nói nam nhân là đồ rẻ tiền, cho ba phần nhan sắc mở được cả phường nhuộm. Ông phải cúi gằm mặt xuống lắng nghe. Bảo Ninh cảm thấy mấy lời này không hay, nhưng xem ra, nàng phải dùng cách này. Bùi Nguyên túm tay áo không cho nàng đi, nàng quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý hắn. Vừa hay quay đầu lại, ánh mắt nàng rơi trêи bàn, nhìn thấy hai mảnh đá được khắc tinh xảo, ghép lại thì thành một khối. Bảo Ninh thích những thứ như này, không khỏi chăm chú nhìn thêm. Hai khối đá được điêu khắc tinh xảo, vừa liếc qua còn thấy giống, nhưng nhìn kĩ mới thấy điểm không giống. Chúng có sự khác biệt nhỏ về ngoại hình và màu sắc. Bảo Ninh chợt nhớ tới những lời Chu Giang Thành nói với Lưu ma ma, hắn nói, Hổ Phù bị mất? Trong chớp mắt nàng hiểu rõ mọi chuyện, Hổ Phù bị mất một nửa, trêи bàn có hai mảnh Hổ Phù, một cái là giả nên không thể ghép làm một. Bảo Ninh hơi hồi hộp. Bùi Nguyên cụp mắt, quan sát kĩ thần sắc của nàng, như có điều lo lắng. Hắn chưa từng gặp tình huống này, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng trong ánh mắt bất giác có chút nịnh nọt. Bảo Ninh khẽ mở môi:" Chàng.. " Bên ngoài truyền đến tiếng của Khâu Minh Sơn:" Chu Giang Thành bị ta kéo xuống, trói vào kho củi, ta thấy vẻ mặt hắn kỳ lạ, có thể đã trúng loại thuốc gì đó, ta đã phái người đi điều tra. Còn chuyện Hổ Phù, thợ.. " Hắn vừa nói vừa đi vào, bước được một bước vào trong, tình cờ nhìn thấy Bùi Nguyên đang ôm Bảo Ninh, lúng túng không nói tiếp. Bùi Nguyên lập tức ngẩng đầu, không để lại dấu vết mà kéo dài khoảng cách với nàng. Tâm Bảo Ninh trùng xuống. " Bảo Ninh cũng ở đây à. "Trước tiên Khâu Minh Sơn lo lắng muốn hỏi thăm nàng có bị kinh sợ không, nhưng thấy tinh thần nàng khá tốt, trong lòng thả lỏng, lại nói:" Ta vừa gặp ma ma của con đi về, tưởng con đã đi lên mới tuỳ ý vào đây. "Hắn giải thích.
" Cái kia, các con nói chuyện trước, ta ra ngoài đợi. "Khâu Minh Sơn muốn cho đôi phu thê trẻ có không gian nói chuyện, quay người bước ra ngoài. Mặt Bùi Nguyên lãnh đạm, hắn đặt tay lên lưng Bảo Ninh, hơi đẩy nàng về phía trước:" Ta đưa nàng về. " Bảo Ninh nói:" Ta không.. " Bùi Nguyên quát nàng:" Đừng nói nhảm nữa, đây không phải nơi nàng nên đến. " Móng tay nàng ghim chặt vào da thịt, chợt ngẩng đầu nói:" Ta có thể giúp chàng. " Bùi Nguyên kinh ngạc hỏi lại:" Cái gì? " Nàng nói rõ từng chữ:" Nếu chàng muốn rèn Hổ Phù, ta có thể giúp chàng. " Không chỉ Bùi Nguyên không tin, cả Khâu Minh Sơn cũng chần chờ:" Bảo Ninh, con biết thật? " Bảo Ninh nói:" Chí ít ta có thể làm giống một nửa. " Khâu Minh Sơn vẫn không tin, Bảo Ninh cũng không nhiều lời, lửa đã cháy đến lông mày, thời gian chỉ còn ba ngày, còn nước còn tát. Khâu Minh Sơn cắn răng nói:" Bảo Ninh, nếu con làm được, bất kể con muốn gì, bá phụ đào núi lấp biển mang tới cho con. " Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên một cái, cười với Khâu Minh Sơn:" Tướng quân, thần không muốn thứ gì, chỉ cần Bùi Nguyên đáp ứng thần ba chuyện được, về phần chuyện gì, sau khi trở về chúng thần sẽ thương lượng. " Bùi Nguyên nhíu mày nhìn nàng, Bảo Ninh cảm nhận được ánh mắt của hắn nhưng mặc kệ. * * * Sáng sớm ngày hôm sau, Bảo Ninh theo Bùi Nguyên đến một nơi tương đối bí mật ở ngoại ô kinh thành, là một xưởng luyện kim nhỏ, bên trong đầy đủ công cụ rèn đúc. Có một thợ hoàn kim sớm chờ ở bên ngoài, Chu Giang Thành tìm hắn để nung nửa Hổ Phù kia. Cả đêm Bảo Ninh đều không nói chuyện với Bùi Nguyên, cho tới bây giờ, lúc xuống xe ngựa cũng không cần hắn đỡ, Bùi Nguyên sờ mũi, đi theo sau nàng. Đến cửa, Bảo Ninh bỗng dừng chân, nàng quay đầu:" Trong thư phòng của Tướng quân, chàng đã đồng ý sẽ đồng ý ta ba chuyện, chàng còn nhớ không. " Bùi Nguyên nghiêm mặt:" Đương nhiên nhớ. " " Thứ nhất ", Bảo Ninh nói:" Ta muốn chàng vì thái độ hôm qua mà viết một lá thư hối cải, dài năm trăm chữ trở lên, phải học thuộc, dùng tình cảm dạt dào đọc ta nghe. " Sắc mặt Bùi Nguyên bắt đầu tối. Hắn nhẫn lại hỏi:" Còn gì nữa? " Bảo Ninh mím môi:" Chàng rửa chân cho ta trong một tháng, đồng thời, phải hầu hạ ta mặc quần áo, ăn cơm và tất cả các sinh hoạt lặt vặt khác. Ta nói gì chàng phải lập tức nghe. " Yêu cầu này hắn có thể tiếp nhận, ít ra còn dễ tiếp nhận hơn thư hối cải một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi. Bùi Nguyên mím môi:" Điều thứ ba là gì? " " Ta chưa nghĩ ra. "Bảo Ninh cụp mí mắt:" Đến lúc đó lại nói. " Nàng không nhìn Bùi Nguyên nữa, nâng váy đi qua cánh cửa, vào trong xưởng. Bùi Nguyên đuổi theo nàng. Thợ hoàn kim kia tên Mạnh Phàm, khuya hôm qua hắn mới nhận được tin tức, có nữ tử sẽ đến giúp, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã đợi Bảo Ninh trước cửa. Bảo Ninh ngồi trước bàn, cùng thảo luận với Mạnh Phàm, hắn ta không hài lòng, cầm que gậy nói vài câu lỗ màng, Bùi Nguyên thấy nàng bị sỉ nhục, hắn nổi giận muốn đánh hắn nhưng bị nàng ngăn lại. Mạnh Phàm nói xong câu cuối cùng, hắn hừ lanh:" Hai nửa Hổ Phù như tay trái và tay phải, giờ chỉ còn lại tay trái, dù có dùng khuôn đúc tinh xảo đến đâu cũng không thể tại ra tay phải được, chỉ có thể điêu khắc. Nhưng nửa Hổ Phù kia có niên đại lâu đời, màu sắc của nó bị thời gian làm thay đổi. Dù ngươi có tài lĩnh bằng trời cũng không thể làm giống hệt. Ta học nghề mười năm chỉ làm được cái như thế, một tiểu nha đầu không hiểu thế sự như người, chi bằng về nhà ăn ngủ. " Bùi Nguyên hơi lo lắng nhìn Bảo Ninh, hắn không muốn nàng chịu tổn thương, kề sát tai nàng nói nhỏ:" Nếu không làm được, chúng ta về nhà luôn đi, ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nàng không cần mất mặt. " Bảo Ninh chợt cong môi cười:" Chàng tự lo lắng cho mình trước."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]