Bảo Ninh dùng hết sức bình sinh để kéo Bùi Nguyên lên giường, hắn thân dài vai rộng, ngủ như chết, nặng như trâu, Bảo Ninh sợ đụng phải vết thương trên đùi hắn, chật vật nửa khắc đồng hồ mới xong.
Điều chỉnh tư thế cho hắn xong, Bảo Ninh vã mồ hôi, ngồi ở một bên thở mạnh.
Ngồi nghỉ một hồi, nàng đứng dậy đốt đèn.
Bình rượu bị quăng dưới đất, xung quanh toàn là mảnh sứ, mùi rượu nồng nặc khiến nàng buồn nôn.
Người này không biết quý trọng cơ thể của mình?
Mỗi ngày nàng hầu hạ hắn ăn ngon uống sướng, mong hắn mau khỏe lại, nàng vừa đi khỏi hắn liền uống rượu, công sức trước đó bỏ ra xem như uổng phí rồi.
Bảo Ninh tức giận.
Nàng thắp nến lên, dùng tay che cho đèn không bị tắt, đi xem thử tình trạng Bùi Nguyên.
Khi nãy hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất, không biết có động phải vết thương ở chân không.
Ánh lửa chiếu lên mặt hắn, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi bằng hạt đậu chảy xuống, có lẽ do uống quá nhiều rượu, môi khô đến tróc da, còn có chút máu.
Nàng mới đi có một ngày thôi, người này sao lại tự giày vò mình như thế này?
Bảo Ninh sợ Bùi Nguyên xảy ra chuyện, nửa quỳ ở trước mặt hắn, thấp giọng gọi: "Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng tử?"
Bùi Nguyên không có động tĩnh, Bảo Ninh càng sốt ruột, thử mở mắt hắn ra xem thử, hô lớn: "Bùi Nguyên, mau tỉnh lại, người đừng dọa ta!"
"Đau..." Mắt Bùi Nguyên giật giật, rốt cục cũng mở ra, nỉ non nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat-2/1702967/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.