Hôm nay trời nắng đẹp, Quý Uẩn mặc cẩm bào đứng ngoài cổng, cả người tỏa ra khí phách thiếu niên, ánh mắt trông mong nhìn vào.
Thấy Bảo Ninh đi ra, hắn vui mừng chạy tới, ôm lấy nàng quay một vòng.
"Tỷ, tỷ sống thế nào?"
Quý Uẩn mười hai tuổi nhưng dáng dấp cao, hắn cao ngang bằng Bảo Ninh, Quý Uẩn nhìn sắc mặt nàng, thấy mắt nàng sưng đỏ, sắc mặt trầm xuống: "Hắn khi dễ tỷ?"
Bảo Ninh hít hít mũi: "Không có."
Nàng không biết nói dối, hai chữ này nói ra không có sức, ánh mắt né tránh.
Ánh mắt Quý Uẩn tràn đầy sự phẫn nộ, Bảo Ninh sợ Quý Uẩn thật sự nổi giận nên nói lảng sang chuyện khác: "Sao đệ tới đây? Là Di Nương kêu đệ tới sao, đệ mang cho ta món gì ngon à ?"
"Đừng nói nữa!"
Quý Uẩn lớn lên với nàng, đương nhiên hiểu tính nàng, tỷ tỷ của hắn là người tốt nhất trên đời, chuyện thành hôn chịu ủy khuất lớn như vậy cũng không khóc, bây giờ lại khóc, chắc chắn là cái tên Tứ Hoàng Tử đó gây chuyện với nàng.
Hắn vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng trước khi đi Di Nương đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ, Quý Uẩn chỉ đành nhẫn nhịn.
Bảo Ninh chạy ra vội nên ăn mặc phong phanh, Quý Uẩn sợ nàng cảm lạnh, cởi áo ngoài ra khoác lên vai nàng, kìm nén nói :"Yên tâm đi, đệ không đánh hắn."
Bảo Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Quý Uẩn hỏi : "Người kia đâu?"
Hắn không thích Bùi Nguyên, không chịu gọi tỷ phu, nên cứ gọi người kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-hoang-tu-tan-tat-2/1702966/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.