Tai nghe không bằng mắt thấy, Vệ Liễm hỏi vài câu xong bèn quyết định tự mình đến nhà Chu Ngu Sơn.
Giang Châu tổng cộng có bảy huyện trực thuộc: Thanh Bình, Thanh Trữ, Thanh An, Thanh Toàn, Thanh Loan, Thanh Viễn, Thanh Thu và một toà Chủ thành, cũng là nơi đặt phủ tri châu.
Đương nhiên Lưu Nhân Quý sẽ không để nơi mình ở xuất hiện ca bệnh gây nguy hiểm cho bản thân, nên gã đã ban lệnh cấm từ sớm. Thời gian gần đây, dân chúng muốn vào thành tìm thầy thuốc đều bị đuổi về. Nếu là người ở huyện Thanh Bình thì cấm cửa hết, chẳng cần biết có bệnh hay không. Mà muốn sang những Châu khác cầu cứu lại phải đi qua Chủ thành, động thái này có thể nói đã chặt đứt con đường sống của người dân.
Chẳng qua lệnh cấm đánh bậy đánh bạ, vô tình làm được một điều - Chủ thành không có ai bị nhiễm nên dịch bệnh chưa lan sang Thanh Châu và những nơi khác, chỉ giới hạn trong phạm vi mấy huyện Giang Châu.
Đương nhiên điều đó không thể lấp liếm sự thực về tội ác tày trời của Lưu Nhân Quý. Vốn ham sống sợ chầu trời nên ngay từ đầu gã đã mưu tính nhốt dân chúng trong huyện mặc họ chờ chết, nào có ý định khống chế dịch bệnh lây lan.
-
Huyện Thanh Bình là địa phương bùng nổ ôn dịch đầu tiên, đến đó tìm hiểu mới rõ ngọn ngành. Trước khi xuất phát, Vệ Liễm ra lệnh, tất cả đều phải đeo khăn che mặt, bịt kín mũi miệng, trên đường đi không được đụng chạm bừa bãi, sau khi trở về lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153678/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.