Lưu Nhân Quý nhanh chóng bị tống vào ngục chờ xử lý, từ lúc nghênh đón cho tới lúc rơi đài, chẳng qua chỉ tốn thời gian một bữa ăn. 
Chu Minh Lễ khóe miệng giật giật, tầm mắt mở mang trước hiệu suất làm việc như sấm rền gió cuốn của Vệ Liễm. 
Theo đúng quy trình, sau khi bắt giữ Lưu Nhân Quý xong họ còn phải thẩm vấn lấy lời khai, ký tên xác nhận, rà soát từng mục, cuối cùng mới báo lên Vĩnh Bình. 
Lăn qua lộn lại, tốn không ít thời gian, mà thời gian chính là thứ họ đang thiếu nhất. 
Vệ Liễm cầm kim lệnh trong tay, có quyền chém trước tâu sau, dù vậy, muốn giải quyết vấn đề nhanh chóng thì phải dứt khoát. 
Chu Minh Lễ thu lại thái độ coi thường, hắn thừa nhận về phương diện chính trị, Liễm công tử chẳng hề vô dụng. 
Ít nhất không chỉ tay năm ngón* như trong tưởng tượng. 
(Chỉ tay năm ngón: chỉ biết sai bảo, ra lệnh cho người khác làm còn bản thân thì không biết làm) 
Vệ Liễm hỏi: "Thông phán đâu?" 
Thông phán là phụ tá của Tri châu. Họ từ Vĩnh Bình tới, không quen thuộc đất đai dân chúng Giang Châu, nếu tự điều tra sẽ mất rất nhiều thời gian. Để nắm giữ tình hình nhanh nhất, cần phải có một quan chức bản địa. 
Hai thị vệ nhanh chóng áp giải một viên quan tới, áo quần xộc xệch, e rằng vừa bị lôi ra khỏi xúc cảm mềm mại chốn thôn quê. 
"Bẩm công tử, đã mang người đến." 
Tào Vũ Lương đang quấn lấy tiểu thiếp giữa ban ngày ban mặt thì bị một nhóm quan binh hung tợn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153677/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.