Hôm sau Cơ Việt bãi triều xong thì về thẳng Chung Linh cung, Vệ Liễm đã tỉnh nhưng chưa chịu dậy, bất mãn tựa vào đầu giường, lười nhúc nhích.
Thấy hắn xuất hiện, y liếc mắt nhìn, sau đó rúc vào trong chăn rồi bịt kín đầu.
Cơ Việt bật cười: "Lại trốn tránh không muốn gặp người hả?"
Vệ Liễm im lặng, bọc mình thật kín kẽ, coi hắn không tồn tại.
Cơ Việt bèn cố tình uy hiếp: "Vậy đừng trách đêm nay cô lại phải trói ngươi."
Y ngồi bật dậy, căm tức lườm hắn, ánh mắt tràn ngập vẻ lên án, nhưng vẫn không nói gì.
Cơ Việt tự kể: "Đám thích khách kia nhận tội rồi, chúng là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, tiếp nhận giải thưởng, sau đó đóng giả gánh xiếc để trà trộn vào vương cung. Cô đã xử lý theo luật."
Vệ Liễm cúi đầu ậm ừ: "Nha."
"Việc thích khách đã nói xong." Cơ Việt mỉm cười: "Bây giờ nói về chuyện của ngươi đi.”
Vệ Liễm ôm đầu gối, cằm đặt trên chăn, nhỏ giọng: "Cho huynh dằn vặt cả một đêm còn chưa đủ sao?"
Hiện giờ cơ thể y nhức mỏi không thôi, cổ tay bị trói quá lâu nên dấu vết vẫn hằn rõ. Chính bản thân y còn cảm thấy mình thê thảm tới mức chẳng nỡ nhìn.
"Cái gì ra cái đó chứ, cô đã hỏi cho rõ ngọn ngành đâu." Cơ Việt không tới nỗi qua một đêm đã quên béng cả chính sự: "Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, nên tốt nhất hãy khai báo đúng sự thật."
Vệ Liễm ngẩng đầu: "Khai báo gì?"
"Ví dụ như, sư phụ ngươi là ai?"
Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153670/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.