Cơ Việt chần chừ không trả lời, trái tim Vệ Liễm dần chìm xuống. 
Chẳng rõ cảm giác gì, có lẽ là khổ sở hoặc thất vọng, cộng với nỗi đau đớn trên cơ thể, khó giải thích được cứ như đang mỉa mai giễu cợt. 
Y mệt mỏi. 
Tựa hồ dạo quanh một vòng lớn rồi trở về điểm xuất phát ban đầu. 
Cơ Việt xoay người, cầm viên thuốc trở lại cạnh giường, đưa cho Vệ Liễm: "Đây chính là thuốc giải." 
Vệ Liễm tức giận, không muốn nói chuyện, cũng không chịu uống. 
Cơ Việt giải thích, nét mặt chẳng biến sắc: "Dùng liên tục trong vòng một năm thì độc sẽ tự hết, không khác gì thuốc giải." 
Vệ Liễm ngẩng đầu, chăm chú dõi theo hắn. 
"Thật mà." Cơ Việt chân thành nói. 
Vệ Liễm nghi ngờ: "Vậy làm sao huynh khống chế được những ám vệ kia...?" 
"Bọn họ đâu có biết, hết một năm, thứ cô đưa cho bọn họ không phải thuốc giải mà là thuốc độc mới. Cứ như vậy, tiếp tục khống chế trong vòng một năm, lặp đi lặp lại." Cơ Việt nói dối, mặt không đỏ tim chẳng đập nhanh: "Bí mật này cô chỉ nói với ngươi, nhớ đừng cho ai biết." 
Ở trong lòng hắn thầm xin lỗi. 
Hắn không muốn cãi nhau với Vệ Liễm chỉ vì chuyện này, thế nên đành lừa gạt cho qua. 
Thực ra hắn đã suy nghĩ kỹ, bây giờ Vệ Liễm lựa chọn giấu giếm hắn, có lẽ bởi vì tình yêu chưa đủ sâu sắc. 
Chẳng sao cả, cho hắn thêm thời gian một năm để bồi dưỡng tình cảm, hắn tin rằng Vệ Liễm sẽ không giấu giếm nữa. 
Lúc đó, hắn sẽ thần không biết quỷ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153660/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.