Ánh mắt Cơ Việt đờ ra, tựa hồ chẳng phản ứng.
Tới khi nhận ra Vệ Liễm vừa nói gì, quân vương luống cuống tay chân, xoay người lại, cầm quyển tấu chương rồi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng: "Không được, cô phải làm việc."
Vệ Liễm: "Huynh cầm ngược tấu chương rồi."
Cơ Việt đảo lại.
Vệ Liễm không nhịn được: "... Là nhầm mặt trái mặt phải, huynh xem phía huynh cầm có chữ không!"
Cơ Việt hoàn hồn nhìn lại, quả thực chẳng có chữ nào.
"..." Hắn yên lặng lật tấu chương rồi đảo trên dưới.
"Cô làm việc nghiêm túc đây." Cơ Việt khẽ nói: "Ngươi ở lại khiến cô mất tập trung."
Huynh nghiêm túc cái quỷ ấy, Vệ Liễm cười lạnh.
Y giải thích: "Đâu phải ta muốn ngồi lại đây, huynh cứ xử lý công việc cho xong đi... Ta chờ huynh ở Dưỡng Tâm điện."
Cơ Việt từ chối: "Cô phải thức cả đêm làm nên không về đó được đâu."
Mặt Vệ Liễm vô cảm: "Huynh tới Chung Linh cung cũng vậy mà."
Cơ Việt kiên quyết: "Không được..."
Vệ Liễm tức giận: "Huynh vẫn từ chối hả? Huynh có phải nam nhân hay không?"
Y chẳng thèm đếm xỉa, thế mà Cơ Việt còn băn khoăn gì chứ? Cứ như vai trò bị đảo ngược ấy.
Quá sỉ nhục người.
"Cô…" đáy mắt Cơ Việt xoắn xuýt: "Cô không thể."
"..."
???
Vệ Liễm nhớ lúc nãy Trường Thọ kể chuyện Tần vương bí mật gọi Thái y.
Nếu không phải vì vết xước nhỏ trên tay...
Vậy lẽ nào, Cơ Việt mắc bệnh khó nói?
Hắn không cứng được ư?
Đâu phải, nó có dựng lên mà, Vệ Liễm trông thấy rất rõ.
Hay là... xuất, tinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153643/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.