Mạch Nhĩ Na ngồi trên cây, nhìn hiện trường giết lợn khốc liệt phía xa, mất hứng quay đi.
Đột nhiên khóe mắt nàng bắt gặp một góc áo màu trắng.
Tâm trạng lập tức phấn chấn.
Đã để nàng tóm được, thì nhất định phải dò xét một lần!
Mạch Nhĩ Na thi triển khinh công, thân hình thoăn thoắt xuyên qua những cành cây.
Người đứng dưới không hề phát hiện ra, dù có ai ngẩng đầu nhìn thì cũng chỉ thấy lá cây xào xạc như có cơn gió thổi qua thôi.
- -
Vệ Liễm đang định về Chung Linh cung, chợt nghe thấy tiếng động, chân hơi chững lại, y đổi hướng bước tới một nơi vắng vẻ.
Thấy không có người, Mạch Nhĩ Na chờ đúng thời cơ, bất ngờ nhảy từ trên cây xuống, xuất hiện trước mặt Vệ Liễm.
Nàng mặc áo đỏ, trên trán đeo một viên ngọc đỏ hình lưỡi liềm, gió thổi bay tấm lụa mỏng che đầu, trông cực kỳ quyến rũ lẳng lơ theo phong cách người dị vực.
Vệ Liễm giả bộ kinh ngạc: "Mạch cô nương?"
"...Mạch cô nương nào?" Mạch Nhĩ Na thiếu chút nữa đứng không vững: "Ta là Ô Nhược Lan, tên đầy đủ là Mạch Nhĩ Na - Ô Nhược Lan!"
Vệ Liễm lễ độ hỏi: "Cô nương tìm ta có việc gì sao?"
Ngón tay được sơn móng đỏ của Mạch Nhĩ Na quấn vòng quanh bím tóc nhỏ trước người, đôi mắt đẹp đảo quanh: "Ta tới cảm ơn ngươi."
"Ồ?"
"Cám ơn ngươi hôm qua đã nhắc nhở ta." Mạch Nhĩ Na hất bím tóc, nhấc làn váy xoay một vòng trước mặt Vệ Liễm, tầng tầng lớp lớp vải lụa xòe ra, hệt như một đóa hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ga-cho-bao-quan-ta-moi-ngay-deu-nghi-minh-dang-thu-tiet/1153642/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.