Ngày gia chủ Kỳ gia, Kỳ Thầm, trở về cũng vừa lúc Tín Châu hạ xuống cơn mưa phùn, Kỳ Hữu Vọng ghé vào trên trường kỷ trong phòng Phương thị, nhìn từng hạt mưa bụi lất phất bay xuống, miệng lầm bầm: "Cũng không biết đám heo của mình thế nào rồi."
Giờ nghỉ trưa của Phương thị vừa qua, đang ngồi trước bàn trang điểm để nha hoàn chải đầu, nghe thấy lời này của nàng, nói: "Đã trả tiền công cho bọn họ, bọn họ tất sẽ chăm sóc tốt cho đám heo này thôi."
Kỳ Hữu Vọng trở mình, lăn một vòng rồi ngồi dậy, ưu sầu nói: "Con nằm mơ thấy chúng nói với con chúng ăn không đủ no."
Nha hoàn của Phương thị đang muốn nói chuyện trong mộng sao có thể cho là thật, thì đã nghe thấy hạ nhân ở biệt trang truyền đến tin: "Tứ thiếu, heo của người lại chạy đến trà viên Chu gia rồi..."
"Ngày thường chúng nó có được ăn no chưa?" Kỳ Hữu Vọng nói.
"Máng ăn chưa từng cạn, thức ăn toàn là khoai môn miêu, khoai hồng sơn, còn có cả gạo mới vừa được nấu xong. Hơn nữa rõ ràng là đã đóng cửa chuồng, nhưng chúng vẫn mở ra được, rồi chạy ra ngoài."
"Chẳng lẽ trong mộng nói với ta chưa ăn no, là chưa ăn đủ lá trà sao?" Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ nhanh chóng, lại hỏi: "Lúc này chúng đã cắn hỏng bao nhiêu cây trà của người ta rồi."
"Cũng bốn năm cây."
Từ trên trường kỷ Kỳ Hữu Vọng nhảy búng lên, cao hứng mà nói: "Ta đi chịu tội với Chu tiểu thư!"
Phương thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-duong-thanh-dai-nong-ho/2277851/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.