Ba năm học nhà trẻ trôi qua nhanh chóng.
Thẩm Chiêu Chiêu lấy danh hiệu cô vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, dựa vào sức mình để đắc tội với hầu hết các cô bé trong lớp.
Ngay khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cả hai chính thức trở thành học sinh tiểu học.
Trường tiểu học nơi hai bạn nhỏ học rất gần tiểu khu.
Ra khỏi cổng tiểu khu, chỉ cần băng qua một ngã tư.
Sau ngày đầu tiên khai giảng, hai bạn nhỏ xin được tự đến trường.
Thẩm Chiêu Chiêu chỉ mất một tuần lễ, từ một học sinh tiểu học đeo ba lô trên lưng, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, đến khi nhìn thấy cổng trường lại muốn quay người rời đi, học chán quá, ngày nào cũng lề mà lề mề không chịu đến trường.
"Thẩm Chiêu Chiêu, em có thể đi nhanh hơn được không?"
Thịnh Trử Ý sốt ruột thúc giục, nhìn người bên cạnh đang đi chậm hơn rùa, đi 100 mét gian nan như Trường Chinh 25.000 km của Hồng quân.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, mở to đôi mắt vô tội: "Đừng trách em, là chân em không chịu nghe lời." Vừa nhìn thấy cổng trường, cô đã đi không nổi.
Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô: "Nếu em cứ đi chậm như vậy, ngày mai anh sẽ không đến trường cùng em nữa." Thịnh Trử Ý mỗi buổi sáng đều lặp lại lời như vậy.
Nhưng hôm sau, cậu vẫn sẽ kéo cô dậy khỏi giường đúng giờ.
"Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu thở dài.
Chiêu Chiêu khổ quá mà, Chiêu Chiêu không muốn đi học tiểu học, Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3373974/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.