"Vợ nhỏ, tay cầm tay, cùng nhau đi học, ngượng ngùng quá." Từ khi mọi người biết Thẩm Chiêu Chiêu là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, sau giờ tan học sẽ có bạn nhỏ gọi hai người.
"Thẩm Chiêu Chiêu, sau này em không được phép dắt tay anh."
Thịnh Trử Ý đen mặt trở về nhà, vừa bước vào cửa liền hất tay Thẩm Chiêu Chiêu ra.
Thẩm Chiêu Chiêu không đứng vững được, ngã úp mặt xuống đất.
Chiếc răng cửa vốn đã lung lay.. bị bật ra!
Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, nhìn thấy chiếc răng rơi ra khỏi miệng, sững sờ, giây tiếp theo liền khóc lên "Oa --".
"Oa, răng của em, anh trả răng lại cho em." Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, gào đến kinh thiên động địa.
Thịnh Trử Ý nhìn chiếc răng trên mặt đất cũng ngây người, mím môi, vẻ mặt ảo não nói: "Thật xin lỗi, anh không cố ý, em đừng khóc nữa, từ giờ trở đi anh sẽ cho em dắt tay, được chứ?"
Nước mắt của Thẩm Chiêu Chiêu giống như nước sông Hoàng Hà mở cửa, dù thế nào cũng không thể kìm lại được.
"Phải làm sao thì em mới ngừng khóc?"
Thịnh Trử Ý rất hối hận, nói: "Chỉ cần em không khóc, bất cứ điều gì anh cũng sẽ đáp ứng."
"Thật sao?" Thẩm Chiêu Chiêu thút thít ngừng lại, trên mi vẫn còn một giọt nước mắt, trông rất đáng thương!
"Em muốn nhìn Ý Ý mặc váy." Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, chỉ vào chiếc váy treo trên ban công nói với Thịnh Trử Ý.
"Em mơ đi!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý cứng đờ trong giây lát, cậu đen mặt nói: "Không thể!" Cậu tuyệt đối sẽ không mặc váy.
Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, giây tiếp theo há to miệng, chuẩn bị gào lên.
"Anh mặc!"
Thịnh Trử Ý khẽ cắn răng, nói trước khi cô khóc.
"Để em giúp anh." Thẩm Chiêu Chiêu ngừng khóc, vui vẻ đi tới giúp cậu lấy váy.
"Wow, Ý Ý, anh thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực sự vậy." Sau khi Thịnh Trử Ý thay váy, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đi vòng quanh anh.
Thịnh Trử Ý:.
Cảm ơn!
Cậu không cảm thấy vui vẻ lắm.
"Vợ nhỏ, tay cầm tay, cùng nhau đi học, ngượng ngùng quá." Từ khi mọi người biết Thẩm Chiêu Chiêu là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, sau giờ tan học sẽ có bạn nhỏ gọi hai người.
"Thẩm Chiêu Chiêu, sau này em không được phép dắt tay anh."
Thịnh Trử Ý đen mặt trở về nhà, vừa bước vào cửa liền hất tay Thẩm Chiêu Chiêu ra.
Thẩm Chiêu Chiêu không đứng vững được, ngã úp mặt xuống đất.
Chiếc răng cửa vốn đã lung lay.. bị bật ra!
Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, nhìn thấy chiếc răng rơi ra khỏi miệng, sững sờ, giây tiếp theo liền khóc lên "Oa --".
"Oa, răng của em, anh trả răng lại cho em." Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, gào đến kinh thiên động địa.
Thịnh Trử Ý nhìn chiếc răng trên mặt đất cũng ngây người, mím môi, vẻ mặt ảo não nói: "Thật xin lỗi, anh không cố ý, em đừng khóc nữa, từ giờ trở đi anh sẽ cho em dắt tay, được chứ?"
Nước mắt của Thẩm Chiêu Chiêu giống như nước sông Hoàng Hà mở cửa, dù thế nào cũng không thể kìm lại được.
"Phải làm sao thì em mới ngừng khóc?"
Thịnh Trử Ý rất hối hận, nói: "Chỉ cần em không khóc, bất cứ điều gì anh cũng sẽ đáp ứng."
"Thật sao?" Thẩm Chiêu Chiêu thút thít ngừng lại, trên mi vẫn còn một giọt nước mắt, trông rất đáng thương!
"Em muốn nhìn Ý Ý mặc váy." Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, chỉ vào chiếc váy treo trên ban công nói với Thịnh Trử Ý.
"Em mơ đi!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý cứng đờ trong giây lát, cậu đen mặt nói: "Không thể!" Cậu tuyệt đối sẽ không mặc váy.
Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, giây tiếp theo há to miệng, chuẩn bị gào lên.
"Anh mặc!"
Thịnh Trử Ý khẽ cắn răng, nói trước khi cô khóc.
"Để em giúp anh." Thẩm Chiêu Chiêu ngừng khóc, vui vẻ đi tới giúp cậu lấy váy.
"Wow, Ý Ý, anh thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực sự vậy." Sau khi Thịnh Trử Ý thay váy, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đi vòng quanh anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]