Đêm hôm đó, Quý Từ chết kéo sư đệ ngủ cùng mình.
Tần Giác không lay chuyển được cậu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Quý Từ cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon hiếm có.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Từ tỉnh lại, thuận thế đưa tay sang bên cạnh, lại phát hiện không có ai.
Hửm? Tiểu sư đệ dậy sớm thế?
Bọn họ trẻ tuổi tinh lực đều tràn đầy như vậy sao?
Quý Từ trăm lần vẫn không có cách giải thích, cậu khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng, liền thấy Tần Giác đầu tóc đen ướt mèm, như mới vừa tắm xong.
Sau khi nhìn thấy cậu, còn tránh tầm mắt đi.
Quý Từ trừng mắt nhìn, đi tới hỏi: "Sao sáng sớm tắm vậy?"
Đôi mắt Tần Giác tối sầm, cổ họng giật giật, thấp giọng nói: "Ra mồ hôi, không thoải mái lắm."
"Vậy à?" Quý Từ hoài nghi hỏi, "Lúc nằm mơ ta thấy ta đang ôm đệ?"
Nếu không phải ngày tháng chín, làm sao có thể ngủ cùng nhau một giấc mà lại đổ mồ hôi?
Tần Giác nhìn cậu, hai đầu lông mày hiện lên vẻ phiền não: "Không có, là vấn đề của ta."
Nghe thế, Quý Từ rất lo lắng.
Không phải bị bệnh chứ?
Nghĩ vậy, cậu liền giơ tay muốn sờ trán Tần Giác, lại bị đối phương nắm lấy cổ tay, tránh đi.
Cổ tay bị siết đau.
Quý Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Đệ làm gì vậy?"
Tần Giác mím môi, bỗng nhiên buông tay ra.
Y ý thức được mình xuống tay hơi nặng, đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578653/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.