Mùi hôi?
Quý Từ có hơi khó chịu: "Đệ mũi chó à?"
Tần Giác không phủ nhận, ngược lại nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, bộ dáng không đến nơi đến chốn này, quả thực khiến Quý Từ im lặng.
Cậu giơ tay nhéo má Tần Giác, cười: "Sao đệ càng lớn da mặt càng dày vậy?"
Tần Giác cầm cổ tay cậu: "Học cùng sư huynh."
Quý Từ bất mãn: "Sao cái gì đệ cũng đổ lên người ta vậy?"
Tần Giác phủ nhận: "Ta không có."
"Đệ có. "Quý Từ chắc chắn nói, "Đứa nhỏ lớn rồi, không cần nương nữa."
Nói xong, giả mù sa mưa khóc lên.
Tần Giác: "......"
Y từ từ thở dài, mang theo Quý Từ trở lại phòng, sau đó rót nước nóng vào bồn tắm.
Trong phòng lượn lờ nhiệt khí, Quý Từ lau khóe mắt vừa mới nặn nước mắt ra, trong lòng nói tiểu sư đệ này khiết phích thật sự càng ngày càng nghiêm trọng.
Chỉ là ra ngoài một chuyến, liền ép cậu đi tắm.
Thiên địa lương tâm, hôm qua sau khi Quý Từ ra ngoài về đã bị ấn vào bồn tắm tắm rửa, người tốt nhà ai mỗi ngày đều tắm rửa vào thu tháng chín a?
Nhưng Tần Giác quyết tâm rót nước, Quý Từ cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Đợi Tần Giác chuẩn bị xong xuôi, Quý Từ liền cởi áo ngoài, liếc xéo y, hừ một tiếng: "Đúng là con rùa có lông."
* Là một thành ngữ được giới trẻ ở Đài Loan sử dụng, nó dùng để chỉ người kén chọn, quá chú trọng vào chi tiết, và quá đặc biệt trong cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578650/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.