Những gì không chiếm được luôn là thơm nhất.
Đối với Quý Từ mà nói chính là như thế.
Thanh kiếm đỏ rực kia cậu thèm thuồng không thôi, vốn cho rằng không thể nhìn thấy nữa, ai biết nó lại xuất hiện ở trước mắt mình.
Cậu theo bản năng muốn tới gần Úy Trì, thấp giọng nỉ non gì đó.
Tần Giác cách cậu gần nhất, nghe rõ ràng nhất.
Người này nói muốn.
Tần Giác: "......"
Y quay mặt Quý Từ lại, đối diện với mình.
Quý Từ vốn đang cố gắng vươn người về phía Úy Trì, hiện tại lại bị ép buộc, thân bất do kỷ đối diện với người nào đó, đáy mắt cậu lộ ra vẻ nghi hoặc.
Người này cậu nhận ra, là tiểu sư đệ thân ái của cậu.
Quý Từ mở to mắt, tiếp theo, cậu nghe thấy tiểu sư đệ thấp giọng, cậu nhìn không rõ cảm xúc trong mắt, uy áp bức người: "Muốn kiếm, hay muốn ta."
Quý Từ lập tức khựng lại.
Đầu óc cậu không tỉnh táo lắm, không hiểu sao lại đột nhiên biến thành tình huống này.
Nhưng cậu nghe hiểu.
Quý Từ quay đầu nhìn về phía thanh kiếm đỏ rực kia, đáy mắt toát ra khát vọng, ngay sau đó lại quay lại nhìn chằm chằm tiểu sư đệ nhà mình một lát.
Đầu óc rối mù, cậu thở dài: "Vậy tiểu sư đệ đi."
Vừa nói xong, cậu cảm nhận rõ ràng được khí áp quanh thân buông lỏng.
Tần Giác lộ ra ý cười, thần sắc như sương tuyết kia tiêu tan, hiện ra vài phần sinh động người ngoài khó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578607/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.