Quý Từ trăm triệu lần không nghĩ tới, Đường Tử Thần nói dẫn bọn họ đi dạo Bạch Đế thành, lại là đi dạo thanh lâu.
Quan trọng nhất là, ngay từ đầu cậu thậm chí không phát hiện nơi tráng lệ này là thanh lâu.
Bên trong không có nửa điểm xa hoa và tình sắc hiện lên bên ngoài, trang trí trang nhã xinh đẹp, khắp nơi đều dát vàng.
Thậm chí ngay cả huân hương cũng đặc biệt đẳng cấp.
Thẳng đến khi mấy người ngồi vào ghế, mấy nữ tử mặc váy lụa mỏng ôm tỳ bà cổ cầm đi tới, Quý Từ mới giật mình phát giác.
Cậu nhảy dựng lên che mắt Tần Giác, vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải chứ, nơi này là thanh lâu?"
"Đúng vậy," Đường Tử Thần nâng chén rượu, "Uống rượu đi."
Quý Từ lập tức mặt đen, nói: "Tên cầm thú, tiểu sư đệ nhà ta mới mười sáu tuổi!"
Hai người mặt đối mặt nhìn một lát, Đường Tử Thần lại bị mắng vài câu, lúc này hắn mới kịp phản ứng, vội vàng nói: "Không phải không phải, nơi này đều là ca kỹ, bán nghệ không bán thân."
Đường Tử Thần ngẩng đầu ý bảo mấy ca cơ và vũ cơ kia.
Những người đó lập tức hiểu ý, tiếng nhạc du dương vang lên, làn váy tung bay, cảnh đẹp ý vui.
Lúc này Quý Từ mới chậm rãi buông Tần Giác ra.
Đường Tử Thần nhìn cậu, lại nhìn Tần sư huynh của mình, nhất thời có chút ngon miệng.
Ba năm trước, hắn hăng hái bừng bừng chạy đến trước mặt Tần sư huynh muốn kết giao bằng hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-dien-cuong-quyen-ru-su-de-toi-tro-thanh-van-nhan-me/3578606/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.