Chử Trần đứng chết trân tại chỗ, cả người đều như bị đóng băng, không phải giờ này mọi người đang từ dưới lầu đi lên hay sao, tại sao trong phòng vệ sinh vẫn còn người.
"Bé Cam, cậu sao vậy?"
Chử Trần ôm đầu vẻ mặt không còn thiết sống, dè dặt cất lời: "Hình như tôi sắp xỉu rồi."
Lục Xuyên Trạch im lặng nhìn Chử Trần, tủi thân nói: "Cậu rất để ý việc người khác biết quan hệ của chúng ta tốt sao, còn dùng cả chiêu nhức đầu này."
Bàn tay ôm đầu buông xuống, sắc màu trong mắt như bị dập tắt. Chử Trần ngỏm rồi, ngay tại giây trước, ngay người mà cậu không biết tên, nhưng người ta thì chắc chắn biết hai người họ.
Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ xem có cách nào khiến một người có thể im lặng biến mất, hoặc là chuyển sang hành tinh khác sinh sống.
"Cậu không chú ý có người bên trong à?"
Lục Xuyên Trạch ôm trán, "Cậu kéo thẳng tôi vào trong, tôi còn chưa kịp phản ứng."
Nói cho cùng vẫn do Chử Trần nhanh miệng, căn bản không kịp chú ý đến chuyện có ai ở đây hay không.
Bước chân kéo theo sự đau xót nặng nhọc lết về phòng học, ánh mắt rừng rực tràn ngập sự hóng hớt tới từ cả lớp như thể sắp nuốt trọn lấy Chử Trần. Cậu chỉ đành giả vờ trấn tĩnh ngồi xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn mọi người, tự nhiên nói: "Nhìn tôi làm gì? Có chuyện à?"
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng di tản, người nào người nấy đầu như cái trống lắc, sợ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/3743899/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.