Chương trước
Chương sau
Hơi thở nóng rực phả lên gương mặt, làm hô hấp của Chử Trần chậm hẫng một nhịp. Hốc mắt Lục Xuyên Trạch sâu thẳm nhìn Chử Trần không rời, trong mắt như tràn ngập những vì sao muốn kéo người ta chìm đắm vào.

Chử Trần căng thẳng liếm môi, đầu lưỡi mềm mại lộ ra, khiến hơi thở của Lục Xuyên Trạch ngưng lại, ánh mắt càng thêm đáng sợ.

Tuyến thể sau gáy bỗng nhiên động đậy, hương sữa nồng đậm cẩn thận bao bọc lấy Chử Trần, cả cơ thể ngoại trừ vị đường ngọt ngào thì không thể ngửi được bất kỳ mùi hương nào khác.

Sau cơn mưa bầu trời vô cùng trong lành, từng cơn gió từ phía bên ngoài cánh cửa khép hờ đem theo làn hương tươi mát, bàn tay đang nắm lấy cổ áo Lục Xuyên Trạch của Chử Trần cứng ngắc, trong lòng bàn tay giờ đã ướt một mảng.

Lục Xuyên Trạch mang theo hơi thở đầy tính xâm chiếm tiến lại ngày một gần, cuối cùng dùng lại ngay trước trán Chử Trần, cậu vô thức nhắm mắt lại.

Một nụ hôn, nụ hôn đó tựa như vài sợi lông nhẹ lướt qua trán.

Nhẹ đến mức trái tim Chử Trần run lên kịch liệt, cậu nhắm chặt mắt, đến tận lúc này vẫn chưa có dũng khí để mở ra.

Lục Xuyên Trạch đem sự chiếm hữu sâu không thấy đáy cất giấu đi, giống chú sư tử đực u ám chỉ hôn nhẹ bé mèo nhỏ của mình, vừa thành kính vừa thuần khiết.

Sức nặng áp trên người không còn nữa, Chử Trần chầm chậm hé mở mắt, trước mắt đã không còn bóng dáng của Lục Xuyên Trạch. Cậu lật người vừa hay đối diện với ánh mắt sáng quắc.

"Cậu..."

Nói được nửa chừng cậu lại ngậm miệng, nói gì giờ, nói sao cậu lại hôn trán. Hình như trông cậu có vẻ háo sắc, nôn nóng muốn Lục Xuyên Trạch hôn vậy.

"Còn khó chịu không?"

Lục Xuyên Trạch nhỏ giọng nói hai câu, đến tận giờ mà còn cố gượng, nhưng cho dù như thế Chử Trần vẫn lo lắng.

"Khó chịu chỗ nào?"

Khó chịu trong lòng, muốn đè Chử Trần dưới thân, mạnh mẽ chiếm lấy.

Lục Xuyên Trạch không nói, chỉ tiện tay lau mồ hôi, "Không sao, cậu đi ra đi."

Chử Trần nghiêm túc mở diễn đàn nọ, đăng bài cầu trợ giúp 24/7.

Lầu 1: Giải thích của tôi chắc không sai đâu, một A một O chung phòng, A còn đang trong kỳ dịch cảm, mà cả hai không hề xảy ra chuyện gì, không phải người A kia không được đó chứ.

Chủ post: Có chuyện mà, cậu ấy hôn tôi, hôn vào trán.

Lầu 3: Hhuhu, cậu em ngây thơ, có phải vừa mới phân hóa không, giờ thời đại nào rồi nhát cáy vậy chỉ hôn trán, không phải còn nhỏ tuổi thì chắc chắn là không có kinh nghiệm.

Chủ post: Không phải yêu nhau, chỉ muốn hỏi làm sao để giảm bớt kỳ dịch cảm của cậu ấy.

Lầu 7: Đồ đểu, ở cùng nhau rồi mà còn không xác định quan hệ, tên A như này khỏi cần, chủ post chạy lẹ đi.

Lầu 8: Để tôi chốt lại vấn đề nè. Bé O để lộ sau gáy làm gì có A nào kiềm lại được cơ chứ. Trung trinh liệt A[1] cỡ nào đều phải khuất phục dưới chân cậu. Nếu như cậu ta thật sự không hứng thú thì cậu phóng ra chút pheromone, xoa dịu chút đỉnh, rồi chuyện cũng sẽ thành thôi.

Chử Trần trầm ngâm gật đầu, phóng ra pheromone à, cái này hình như cũng hợp lý.

Chử Trần thoát diễn đàn, lại liếc nhìn sang Lục Xuyên Trạch người đầy mồ hôi, quyết định gỡ miếng dán phía sau gáy ra.

Hương cam tươi mát làm Lục Xuyên Trạch ngay lập tức cảm thấy dễ chịu đôi chút, thiếu nước trầm trọng khiến cậu trông có phần phờ phạc, vô tình ngẩng đầu dễ phát hiện thấy đôi mắt bị kích thích đỏ ửng lên.

Cổ áo Chử Trần để hở, để lộ vùng xương quai xanh, trắng đến lóa mắt.

"Tranh Tranh, qua đây."

Chử Trần cầm cốc nước đút cho Lục Xuyên Trạch vài ngụm, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút ít.

"Cúi đầu."

Nút áo bỗng chốc được cài tới nút cao nhất, ngăn ở yết hầu. Chử Trần chịu thua rồi, trên diễn đàn bảo hàng tốt thì không nhịn được, đúng là thật, một chút cũng không để lộ.

"Pheromone của tôi có giúp cậu đỡ hơn không."

Lục Xuyên Trạch không trả lời, Chử Trần bèn sáp lại lắc ống tay áo của cậu, làm nũng nói: "Nói đi, nói đi mà."

"Chử Trần, rốt cuộc là cậu không biết hay giả bộ không biết. Một O chủ động phóng pheromone với A, tức là người đó có ý với đối phương, bằng lòng bị đánh dấu."

Một câu nói làm Chử Trần ngơ ngác, mấy người trên diễn đàn đều lừa người hết, bọn họ không hề nói tới ý này mà.

"Môn sinh học lớp 11 có dạy đến, có phải cậu không nghe giảng không."

Đến giờ phút này Chử Trần đã không còn nghĩ đến việc đã từng học hay chưa, chân tay cậu vặn xoắn lại, như thể muốn đào hẳn hai cái lỗ ở trong phòng.

"Ý tôi không phải vậy, là do thấy cậu khó chịu quá, dù gì cũng là bạn bè, chỉ muốn giúp mà thôi."

Vốn cảm xúc của Lục Xuyên Trạch đang mất ổn định, vừa nghe xong chút nữa thì nổi trận, là bạn bè, giúp đỡ, câu nói kinh điển của trai đểu.

"Nếu như hôm nay Tiết Thành đến kỳ dịch cảm, cậu cũng sẽ vì lý do bạn bè mà giúp sao?"

Chử Trần nhìn vào đôi mắt Lục Xuyên Trạch đang ẩn chứa giông bão, vô thức phản bác lại: "Tất nhiên là không, cậu ta là cậu ta, cậu là cậu. Chắc chắn tôi chỉ giúp mỗi cậu thôi, Tiết Thành tiêm thuốc ức chế là được rồi."

Lục Xuyên Trạch không biết sao thấy nhẹ nhõm hẳn, chỉ có cậu là đặc biệt.

Lại thêm ánh mắt Chử Trần vẫn cứ là ngây ngơ, Lục Xuyên Trạch cong khóe miệng, "Tôi cũng tiêm thuốc ức chế rồi, nhưng không có tác dụng lắm."

Mấy ngày nay ở bên Chử Trần quá gần, kỳ dịch cảm ầm ầm kéo đến căn bản không thể khống chế được pheromone bám lên người Chử Trần. Giống như mấy con chó con cả đời chưa từng được nhìn thấy xương vậy, cứ phải dính chặt lấy Chử Trần mới được.

"Tôi hiểu, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt là được."

Chử Trần nghiêm túc chỉnh điều hòa thấp xuống, từng làn gió lạnh thổi làm giảm bớt cảm giác khô nóng.

Liên tiếp lặp đi lặp lại ba ngày, kỳ dịch cảm của Lục Xuyên Trạch mới kết thúc, Chử Trần cũng sắp cứng đờ cả người theo luôn.

Lục Xuyên Trạch dính người như sam, ăn cơm muốn là người đút, đi tắm đòi đi cùng, ngủ muốn ngủ cùng, đương nhiên người được hưởng là Chử Trần.

Mấy ngày nay Chử Trần không cần phải tự ăn, Lục Xuyên Trạch coi cậu như bệnh nhân tàn tật mà phục vụ. Người khác đến kỳ dịch cảm cần được chăm sóc, cậu ấy lại cứ đòi phải chăm sóc người khác.

Chử Trần đã quá quen với việc Lục Xuyên Trạch bịt mắt xuất hiện trong phòng tắm, thậm chí còn bình thản chỉ cậu ấy làm cái này cái kia.

"Lục Xuyên Trạch, không phải kỳ dịch cảm của cậu hết rồi à, sao vẫn còn bám người vậy."

Tay Lục Xuyên Trạch đang kì lưng cho Chử Trần chợt dừng, khuôn mặt chính trực nghiêm túc nói: "Vẫn chưa hoàn toàn hết."

"Ai nói, pheromone của cậu tụ thành một đống kìa, chúng đều thấy cậu nên khỏi rồi đó."

Im lặng.

Lục Xuyên Trạch da mặt dày thu lại pheromone đang cọ cọ trong lòng Chử Trần, giả vờ như chúng không hề tồn tại.

"Bây giờ hay rồi, tôi vẫn đang trong kỳ dịch cảm."

Chử Trần tức đến bật cười, vẩy nước trong bồn tắm như sượt qua Lục Xuyên Trạch, nở nụ cười.

"Được rồi, được rồi, ngày mai phải quay về trường thôi, đã xin nghỉ ba ngày rồi."

Theo đúng lịch ba ngày trước trường đã bắt đầu đi học lại, do kỳ dịch cảm Lục Xuyên Trạch không rời xa Chử Trần được, hai người quyết định xin nghỉ vài ngày. Nếu không đi nữa, lời đồn còn bay xa tới mức nào không biết.

Chử Trần thức dậy từ sớm, vốn muốn lén lén lút lút vào phòng học, cuối cùng hay đúng buổi thầy hiệu trưởng đứng thuyết giảng.

Lục Xuyên Trạch đứng sau cậu đối mặt với hiệu trưởng đang ở phía trên bục, chợt có cảm giác nguy hiểm xuất hiện.

"Haiz, hai đứa lại đây, vừa mới nhắc đến cả hai đấy. Xuyên Trạch đã đỡ chưa."

"Ừm."

Đối với vẻ thờ ơ của Lục Xuyên Trạch từ lâu ông đã không còn lạ nữa, vẫn vui vẻ nhìn hai người.

"Hôm nay trường học nhập tốp cơ giáp mới, nghe nói có một phần lõi là do trò chế tạo." Ánh mắt hiệu trưởng mở lớn như đèn lồng nhìn Chử Trần, Chử Trần vội lắc đầu để lộ Lục Xuyên Trạch ở phía sau, "Cậu ấy làm, có chuyện gì thì tìm cậu ấy."

Chử Trần đưa mắt nhìn Lục Xuyên Trạch rồi chạy về lại đội ngũ, Lục Xuyên Trạch chậm rãi rút tay từ trong túi ra, mặt đầy vẻ chân thành.

"Hiệu trưởng, có chuyện gì mình nói sau, thầy giảng bài trước đi ạ."

Lục Xuyên Trạch biến mất trong chớp mắt, đứng phía sau Chử Trần nhìn chằm chằm sau ót cậu.

Tiết Thành đứng bên cạnh Chử Trần, cơn gió thổi qua đem theo mùi cam ngọt lịm. Í, đây hình như là pheromone của Omega.

Thời gian thuyết giáo dài dằng dặc, ai cũng đã quá quen với chuyện này, lần lượt thả hồn phiêu du khắp nơi.

Một tiếng sau buổi học cũng đã kết thúc, Chử Trần vừa định rời đi đã bị người khác kéo lấy tay áo.

"Anh Chử, có phải anh lén yêu đương không đấy."

Tiết Thành mặt hằm hằm, trông đáng sợ đến mức nhìn còn tưởng ai nợ cậu ta mấy triệu.

"Nói bậy bạ gì đó, vớ va vớ vẩn."

Tiết Thành ngó mặt Lục Xuyên Trạch xuất hiện màu hồng khả nghi, đây rõ ràng là thẹn quá hóa giận, chẳng lẽ cậu sắp có chị dâu ư, oa huhu.

"Anh Chử, thừa nhận có người yêu luôn đi, pheromone Omega trên người anh muốn thu hút bao người tới rồi, còn không chịu nhận."

Chử Trần nhìn biểu tình trên mặt Tiết Thành như đau đớn khôn xiết, khó xử đưa tay lên day day mi tâm, gì nữa vậy, đó là pheromone của cậu được chưa hả.

Ánh mắt mọi người mang ý dò xét, Lục Xuyên Trạch âm thầm bao quanh Chử Trần, cũng chắn bớt phần nào ánh nhìn.

Chử Trần đã có người mình thích, nhưng mà, phải là O ngọt ngào xinh đẹp nhường nào mới xứng với cậu ấy chứ. Những người thầm có ý với Chử Trần thì càng khó chịu hơn, chưa kịp tương tư đã bị cắt phựt rồi.

"Vậy cậu nói thử trên người tôi có mùi gì, chắc là pheromone của tôi thôi."

Tiết Thành ngửi kỹ lại thử, đáp một cách không chắc chắc: "Hình như có thêm mùi cam sữa. Anh Chử, không phải mùi của cậu là hương cam à, mùi sữa ở đâu ra vậy."

Chử Trần giật mình ho một tiếng, không lẽ mấy hôm nay ở chung cùng Lục Xuyên Trạch nên bị ám mùi đấy chứ. Rõ là không có tiếp xúc thân mật gì cơ mà, tất nhiên mấy cái ôm ấp không có tính.

"Ngày nào tôi cũng uống sữa để cao thêm, chắc là cậu ngửi nhầm rồi đó."

Cũng không quan tâm mọi người nghĩ sao, Chử Trần sải bước vèo cái mất dạng.

Tiết Thành véo bắp đùi, trong lòng nghĩ bọn họ giờ có uống cũng kịp cao như Lục thần ấy hả? Hay là, thử xem?

Lục Xuyên Trạch đủng đỉnh đi theo Chử Trần, khóe miệng như đang nhếch lên cười. Ai ai chung quanh nhìn thấy cũng thể đang gặp quỷ, trốn đi thật xa, sợ Lục Xuyên Trạch đùng phát phát bệnh.

Đi đến cửa nhà vệ sinh, cổ áo Lục Xuyên Trạch bị người nắm chặt lôi vào bên trong phòng.

Chử Trần trợn mắt, tức giận đánh Lục Xuyên Trạch, đôi môi cong lên, "Tại cậu hết, cả người đều dính pheromone của cậu, đến kẻ ngốc như Tiết Thành cũng phát hiện ra được."

"Xin lỗi, tôi sai rồi, anh à, đừng giận nữa nhé."

Chử Trần còn chưa kịp nói tiếp liền bị tiếng động phía sau làm đứt đoạn, cửa nhà vệ sinh vốn đang đóng bất chợt bị mở ra, một người con trai lao xồng xộc ra ngoài.

"Xin lỗi, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục, thật sự không chờ nổi nữa phải vào lớp rồi, thành thật xin lỗi."

Quần của cậu ta còn chưa kéo lên kịp đã chạy đi mất, chỉ để lại hai con người bốn mắt nhìn nhau trong nhà vệ sinh.

Chử Trần cứ mở miệng rồi lại chẳng thể thốt lên câu nào, chỉ là khuôn mặt đỏ đến mang tai.

-----------------------------------

Ghi chú:

[1]贞洁烈A: Lấy từ câu 贞洁烈妇, 贞洁烈女 (Trung trinh tiết liệt, trung trinh liệt nữ),nói về phận đàn bà, con gái thời xưa luôn lấy chữ trinh làm trọng, cho dù có chết cũng không làm mất phẩm giá của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.