Ánh mắt Lục Xuyên Trạch trốn tránh, màu đỏ từ mặt kéo dài tới xuống dưới cổ, chỉ vì bảo vệ hình tượng không thể không gồng người ráng nhịn.
"Lục Xuyên Trạch, cậu đừng ăn hiếp người quá mức, cậu mới là cún."
Chử Trần đứng thẳng người, không để lời của Lục Xuyên Trạch trong lòng tí nào, cậu chỉ đang đợi tiếng báo của hệ thống.
1 giây, 2 giây, 1 phút trôi qua, ngoại trừ việc người tới vây quanh càng ngày càng đông ra, không có bất kỳ thay đổi gì. Hệ thống càng giống người chết, im lặng không lên tiếng.
Một tân sinh viên vốn chỉ định hóng hớt thôi ngồi không nổi nữa, khuôn mặt đỏ bừng tiến gần Lục Xuyên Trạch nhỏ giọng nói: "Anh Chử, anh đừng nóng, Lục thần đang khen anh thôi. Cún con là đang nói anh vừa "hung manh" vừa lời hại."
Chử Trần nghe từ cún con ra là mang nghĩa tốt à, hung mãnh, ngày thường cậu rất dữ sao.
Sắc đỏ trên mặt Lục Xuyên Trạch đã biến mất, giả vờ bình tĩnh nói: 'Ồ, khen tôi thì cứ trực tiếp khen, còn bày đặt ẩn với chả dụ."
Chử Trần thờ ơ hừ nhẹ một tiếng, "À, xin chào cún con."
Vốn dĩ lần này Chử Trần không ôm hy vọng gì, kết quả ngay lúc tính rời đi trở về được cơ thể của mình.
"Hệ thống, có phải cậu bị bệnh rồi không, sao lần này thành công rồi."
Hệ thống nhìn đám người xung quanh bị một câu "cún con" mà Chử Trần nói làm cho ngơ ngẩn mặt mày, sâu sắc hiểu được câu đó là trực O
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/2746088/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.