Chử Trần thả lỏng cơ thể, hai tay chống phía sau người, ngẩng đầu lên trong mắt chỉ còn lại chút ánh sáng vụn vặt.
"Ha ha, Lục Xuyên Trạch nếu cậu sợ thì cứ trốn sau lưng tôi, đợi anh trai này thể hiện tay nghề."
Chử Trần suýt nữa nói huỵch toẹt thành tôi bảo vệ cậu, không phải do quan tâm đến trái tim mỏng manh của Lục Xuyên Trạch, Chử Trần chắc chắn sẽ cười nhạo cậu ta cho thật hả dạ.
Lục Xuyên Trạch nuốt miếng cá vào miệng, khóe mắt liếc nhìn Chử Trần đang tự đắc, chậm rãi nói: "Vậy thì phải nhờ cậu bảo vệ tôi rồi."
Nghe câu này Chử Trần có chút ngạc nhiên, Lục Xuyên Trạch sao hôm nay không có phản ứng gì vậy. Cậu ngoan ngoãn ngồi đó không lên tiếng, liên tục miết vết đỏ trong lòng bàn tay, một bên quan sát vẻ mặt của Lục Xuyên Trạch.
Lạnh nhạt, cũng không thèm đếm xỉa đến mình. Ánh mắt Chử Trần ngay lập tức mở to ra hơn, đây là không tin mình đi.
Chử Trần hừ hừ mấy tiếng, nhờ vào sắc trời tối đen, lại thêm ánh lửa quan sát Lục Xuyên Trạch một cách không kiêng dè.
Bàn tay đang cầm cá của Lục Xuyên Trạch càng siết chặt, cuối cùng vẫn không thể giả bộ không biết đôi mắt đang dán chặt vào mình như hình với bóng.
"Cậu cứ nhìn tôi làm gì."
Chử Trần giật mình, mới nãy dường như cậu bị sắc đẹp của Lục Xuyên Trạch mê hoặc mất rồi. Nhìn lâu đến thế mà bản thân không có tí phản ứng nào.
"Tôi đang nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cung-xuyen-bi-doi-thu-song-con-bam-dinh/2746087/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.