Chương trước
Chương sau
"Xem, xem như vậy đi." Đường Trì lúng túng nhìn Nghiêm Đồng, bất quá mặc dù là hôn chào buổi sáng, nhưng không phải cho cậu.
Nghiêm Đồng thỏa mãn sờ mi tâm, cười nói: "Vậy em có cần hôn lại không?"
Đường Trì vội vã đưa tay ra hiệu ngừng: "Không cần đâu."
Nghiêm Đồng nhíu mày: "Lễ thượng vãng lai, truyền thống mỹ đức a."
*Lễ thượng vãng lai 礼尚往来: Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Đường Trì cưỡng ép bảo trì ý cười: "Vậy cậu mau đi đánh răng trước đi?"
"Dạ." Nghiêm Đồng sảng khoái đáp ứng, kéo dép lê tiến vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Đường Trì liền thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Nghiêm Đồng không giống Nghiêm Ngộ Sâm, anh sẽ không nói bậy, trước đó Nghiêm Đồng đáp ứng mình sẽ không làm ra chuyện gì, cũng sẽ tận lực giúp Nghiêm Ngộ Sâm che giấu thân phận, điểm này, Đường Trì rất tín nhiệm anh, cho nên từ lần giao dịch trước đó, Đường Trì cũng không sợ Nghiêm Đồng sẽ làm gì đó.
Ngược lại... sợ anh làm mình.
Chạy trước rồi tính.
Bất quá, Đường Trì vừa chạy xuống lầu, cửa sổ trên lầu bị mở ra.
Nghiêm Đồng nằm nhoài trên bệ cửa sổ, trong mắt lộ ra hung quang như nhìn con mồi: "Tiểu Trì, anh gạt em."
Nghe vậy, sau lưng Đường Trì toát mồ hôi lạnh, quay đầu cười nói: "Không có, tôi phải đi huấn luyện chạy bộ vào sáng sớm, chờ tôi về sẽ cùng cậu sau."
"Huấn luyện, em cùng đi với anh." Ánh mắt Nghiêm Đồng lạnh lẽo đến đáng sợ, thâm trầm cười nói: "Tiểu Trì ngoan ngoãn đứng dưới chờ, không nên chạy lung tung."
Đường Trì ừm một tiếng, nhưng chờ Nghiêm Đồng xuống dưới, Đường Trì đã sớm chạy rồi.
Nghiêm Đồng yên lặng nắm chặt nắm đấm, nghiến răng kẽo kẹt.
"Nghiêm tổng, chào buổi sáng." Đạo diễn vươn vai cùng bước ra từ tòa ký túc xá đạo sư.
Nghiêm Đồng quay đầu hướng đạo diễn nở nụ cười thập phần xán lạn: "Chào Trương đạo."
Đạo diễn: "???"
Nụ cười thân mật này, ngữ khí bình dị gần gũi, tuyệt đối không bình thường.
Sẽ không phải vì tối qua mình bí mật báo tin cho Đường Trì, sau đó Đường Trì không giữ được, ra tay đánh Nghiêm Ngộ Sâm, đánh đến ngốc rồi chứ?
Hoặc là, đạo diễn căng thẳng lùi một bước: "Nghiêm tổng, cậu muốn nói gì cứ nói, cứ đứng ở đó nói đi, tôi chịu được."
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đồng nói chuyện với đạo diễn, bất quá, lần đầu gặp anh liền cảm thấy, đầu óc của vị đạo diễn này có chút không bình thường: "Tôi không muốn nói gì."
Đạo diễn mờ mịt: "Không phải ngài tìm tôi tính sổ sao?"
Nghiêm Đồng sửa lại áo hoodie của mình, ánh mắt không khỏi nheo lại, đặc biệt cảnh giác nhìn đạo diễn: "Tính sổ? Lẽ não, anh biết thân phận thật của tôi?"
Đạo diễn gật đầu: "Đương nhiên biết."
Cậu không phải là ông chủ tập đoàn Nghiêm thị và CJ sao, a, đúng rồi, cậu còn là chồng của Đường Trì, không đúng, là chồng cũ.
Khuôn mặt Nghiêm Đồng vốn hiền lành đột nhiên hiện ra sát khí nồng nặc, anh chậm rãi tiến lên phía trước áp sát đạo diễn.
Đạo diễn bị vẻ mặt này của anh dọa cho chân run: "Nghiêm tổng, tôi tôi tôi không phải cố ý, cậu có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi không? Nếu cậu khó chịu, cậu muốn làm gì cứ làm, trừng trị tôi cũng được."
Nghiêm Đồng lấy dao trong túi áo luôn mang theo người, rút ra giơ lưỡi dao về phía đạo diễn: "Lần đầu tiên có người muốn tôi trừng trị cho sảng khoái, anh rất can đảm."
Đạo diễn sắp khóc đến nơi rồi: "Nghiêm tổng, cậu trước tiên thu hồi dao lại đi, đồ chơi này nguy hiểm lắm."
Nghiêm Đồng khẽ cười, vẻ mặt khinh bỉ như nhìn bông hoa trồng trong nhà kính chưa từng thấy đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ: "Anh yên tâm, tôi đã đáp ứng Tiểu Trì, sẽ không gϊếŧ người nữa, cho nên, tạm thời anh sẽ khôn chết."
*Nguyên văn — Bông hoa trồng trong nhà kính 温室里的花朵: Hoa trong nhà kính không giống hoa mọc tự nhiên, chưa trải qua mưa gió, được trồng dưới sự chăm sóc cẩn thận của con người. Vì vậy, nó dùng để chỉ những đứa trẻ được nuông chiều, có điều kiện vật chất quá vượt trội, lớn lên trong một môi trường quá hạnh phúc và tinh tế. Những bông hoa trong nhà kính thực sự có nghĩa giống như cá vàng, nhưng nó thường ám chỉ một đứa trẻ được nuông chiều.
"???" Đạo diễn ngơ ngác, cho nên vừa nãy cậu muốn gϊếŧ tôi?
Chuyện cười này không hài chút nào!
"Bất quá, tôi cũng đã đáp ứng Tiểu Trì rồi, phải dùng thân phận của Nghiêm Ngộ Sâm để sống tiếp, cho nên anh không thể tiết lộ thân phận thật của tôi với ai, nếu không, tôi sẽ không tự tay gϊếŧ anh, mà là tìm người gϊếŧ anh thay." Nghiêm Đồng một mặt ngạo nghễ nhìn giun đất: "Nếu anh đã biết thân phận thật của tôi, vậy cũng có thể hiểu rõ, con đường của tôi có rất nhiều người, muốn mượn đao gϊếŧ người rất dễ dàng."
Đạo diễn ép mộng lắc đầu, sau khi bị Nghiêm Đồng nhìn, lập tức điên cuồng gật đầu: "Đã biết, đã biết, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận thật của ngài."
Bất quá, thân phận thật của ngài là gì?
Hơn nữa còn có nhiều kẻ thù, nguyên lai ông chủ nhà hắn là hắc bạch lưỡng đạo thông cật sao?
*Hắc bạch lưỡng đạo thông cật 黑白两道通吃: Nó có nghĩa là thế giới ngầm và màu trắng đều có liên quan. Và là một con người rất được tôn trọng, và cả người da đen lẫn người da trắng đều phải đối mặt. Hình ảnh một người ăn cả đen lẫn trắng, nhìn chung là cao ráo, tóc đen ngắn xen lẫn nhiều sợi trắng, mặt hay cười, bụng hơi mập, mặc bộ đồ đen cứng cáp. Tính cách mượt mà, tàn nhẫn và thông minh. Cả ngày trong cuộc sống là một nụ cười, khi làm việc thì nghiêm túc, điềm đạm, ánh mắt thờ ơ, kiêu ngạo. Hãy cẩn thận với những người như vậy. Trong mắt mọi người, người đi đường trắng là người tốt, người đi theo âm phủ là người xấu, đó là một sai lầm lớn, thật ra người âm phủ coi trọng chính nghĩa nhất. Cái gọi là băng đảng Hồng Kông và Thanh Hằng mà chúng ta thường thấy trong các bộ phim bắn súng do Hồng Kông sản xuất ngày nay, đều bắt nguồn từ những kẻ nổi loạn vào thời nhà Minh và nhà Thanh, nghĩa là tiền thân của chúng đều là những anh hùng rừng xanh. kẻ cướp của người giàu, người giúp người nghèo và cầu xin cho cuộc sống của nhân dân.
Hoặc là nói, lẽ nào ông chủ nhà hắn chính là lão đại hắc đạo?!!!
Quả nhiên, Nghiêm Ngộ Sâm chính là Nghiêm Ngộ Sâm, không giống với những người khác, chẳng trách CJ phát triển tốt như vậy, nguyên lai là có hai đạo che chở.
Hiểu rồi.
Sau khi xác định đạo diễn đảm bảo, Nghiêm Đồng mới buông tha hắn, đến sân bóng tìm Đường Trì.
Anh phải nói chuyện đạo diễn đã biết thân phận thật của mình cho Đường Trì biết, để Tiểu Trì tìm hiểu tình huống, sau đó chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như cần thiết, diệt khẩu đạo diễn cũng không phải không thể.
Đạo diễn đứng tại chỗ, run cầm cập nhìn bóng lưng Nghiêm Đồng rời đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nhiệt độ ngày hôm nay không thấp, cũng không có gió, tại sao có cảm giác lạnh lẽo thế này.
Đạo diễn chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đường Trì.
【 Đạo diễn: Đường Trì, tối qua có phải cậu cãi nhau với Nghiêm tổng không? Tôi cảm giác hôm nay hắn không được bình thường! 】
【 Giữa hai vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tôi tin đêm qua Nghiêm tổng đưa phụ nữ về nhà nhất định là có ẩn tình gì khác, cho nên cậu tuyệt đối đừng tức giận với hắn. 】
Cậu tức giận với chồng, chồng cậu lại tức giận với tôi, tôi đây chọc ghẹo ai?
Đạo diễn chỉ cảm thấy mình quá oan uổng, tuy Đường Trì chưa trả lời, nhưng hắn vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
【 Hơn nữa dường như hắn biết đêm qua tôi cáo mật cho cậu, hắn trực tiếp động đao với tôi đấy! Đây chính là dao thật! Còn nói, nếu như tôi tiết lộ bí mật của hắn, hắn liền để đồng bọn gϊếŧ tôi! 】
【 Tôi sợ lắm Đường Trì, chỉ có cậu mới cứu được tôi. [mãnh nam rơi lệ.gif] 】
【 Hơn nữa, gần đây nhà nước kiểm tra nghiêm ngặt, cậu nói Nghiêm tổng cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị tóm! Hắc đạo không thể so với bạch đạo, vạn nhất có chuyện gì bất chắc, không thể đùa giỡn được. 】
Tin nhắn vừa gửi, đều không nhận được hồi âm từ Đường Trì.
Bất quá, cũng ở trong dự liệu của đạo diễn, dù sao Đường Trì đang tiến hành huấn luyện thân thể, không có thời gian xem điện thoại, rất bình thường.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm đạo diễn từ bỏ chờ Đường Trì trả lời, chuẩn bị quay về thay quần áo, đi an ủi thân thể lạnh lẽo nổi da gà của mình, Đường Trì cư nhiên hồi âm!
Đạo diễn căng thẳng mở WeChat, vốn tưởng rằng sẽ được thấy Đường Trì an ủi, không ngờ đến chính là...
【 Trương đạo, Tiểu Trì đang huấn luyện, không có thời gian xem điện thoại, tôi sợ anh đợi quá lâu, trước tiên trả lời an ủi anh. 】
Cơ thể đạo diễn cứng ngắc như cục đá, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hai tay run rẩy trả lời.
【 Cậu là ai? 】
【 Vừa gặp mặt, nhanh như vậy đã quên tôi rồi? Anh nói tôi là ai? 】
Ngay sau đó, đối phương gửi tới một tấm hình, trong hình, trên lưỡi dao máu tươi chảy đầu đìa, doạ đạo diễn suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Mà một giây sau, lại một tin nhắn nữa gửi đến.
【 Trương đạo, lén lén lút lút cáo trạng, không phải thói quen tốt, tôi không thích như vậy, bất quá tôi gần đây đang làm người thiện lương, đại nhân đại lượng tha thứ cho anh một lần, bất quá, lần sau không được như vậy nữa đấy— 】
Dấu âm cuối cùng khiến trái tim đạo diễn suýt nữa ngừng đập.
Lâm Vệ Kỳ khập khễnh xuống lầu, nhìn đạo diễn như sư tử đá, không nhúc nhích đứng bên cạnh bồn hoa, không hiểu nói: "Đạo diễn, anh không đi nhà ăn ăn cơm sao, đứng đây làm gì vậy?"
Đạo diễn nghe vậy, trực tiếp đặt mộng ngồi xuống bồn hoa, sau đó vỗ bốp một cái lên trán: "Xong rồi! Tôi xong rồi!"
Lâm Vệ Kỳ mờ mịt: "Xong cái gì? Vợ anh muốn ly hôn à?"
"Biến, vợ cậu mới muốn ly hôn ấy, là Nghiêm tổng, tôi chọc giận hắn nữa rồi." Nếu như không phải còn sót lại hai lạng tôn nghiêm của đàn ông trong người, đạo diễn chỉ hận không thể khóc tu tu ngay ở đây.
Cùng lúc đó, trong sân bóng, VJ lão sư mờ mịt nhìn Nghiêm Đồng: "Nghiêm tổng, anh đổ tương cà lên dao làm gì vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.