Nghiêm Phó Sương trố mắt, một luồng ghê tưởng trồi lên từ trong lòng: "Cho nên?" Nghiêm Đồng không biết từ đâu lấy ra một cái dao, ném vỏ ngoài xuống đất, cầm trong tay tùy ý xoay: "Cô biết để trừng phạt một người, phương pháp công bằng nhất là gì không?" Nghiêm Đồng ngồi xổm trước mặt Nghiêm Phó Sương, lưỡi dao lướt qua dưới hàm Nghiêm Phó Sương: "Chính là khiến người kia phải chịu thống khổ và dằn vặt như mình từng chịu." "Nghiêm Ngộ Sâm và tôi từng nếm trải thế nào khi ở đây, cô cũng nên nếm trải thử chút đi." Nghiêm Đồng liếc mắt cười nói: "Nếu như dì có thể sống sót, hoặc là tinh thần bình thường rời khỏi nơi này, vậy thì mối thù của chúng ta xem như xóa bỏ." Nói xong, Nghiêm Đồng kéo cổ áo Nghiêm Phó Sương, trực tiếp lôi người vào trong gian gác xếp rỉ sắt.
Thời gian trôi qua nhiều năm, gian gác xếp bây giờ so với lúc đó càng thêm cũ nát loang lổ, bốn góc tường giăng đầy mạng nhện, mỗi lần hít thở, có thể ngửi được mùi sắt bị rỉ. Nghiêm Phó Sương bị Nghiêm Đồng đạp trên mặt đất, mảnh kính thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất cứa vào lòng bàn tay, mùi máu tanh tràn ngập vào không khí. Nghiêm Đồng thấy thế, không nhịn được cười ra tiếng: "Hôm qua lúc cô nói chuyện với Tiểu Trì nhà tôi không phải rất vênh váo đắc ý sao, cô nhìn bộ dáng mình hiện tại..." Nghiêm Đồng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Nghiêm Phó Sương, dao găm xẹt qua cổ Nghiêm Phó Sương, nhẹ nhàng cắt ra vết thương nhỏ: "Thật chật vật a, chẳng phải nên hoài niệm một chút hử?" Nói, Nghiêm Đồng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi hình. Nghiêm Phó Sương quay mặt đi, nỗ lực tránh né ống kính, nhưng lại bị dao của Nghiêm Đồng cưỡng ép quay đầu sang.
"Dì Nghiêm, tôi không quản cô đối với Nghiêm Ngộ Sâm sai hay đúng, thế nhưng năm đó bởi vì dì, khiến tôi đang sống sờ sờ chịu một nhát dao, cái này, tôi có nên trả lại cho dì không?" Nghiêm Đồng rũ mắt, gằn giọng nói. Nghiêm Phó Sương không ngừng lùi về phía góc tường cuộn mình: "Cậu muốn làm gì? Cậu đừng động vào tôi! Tôi là chị gái của Nghiêm Ngộ Sâm, cậu động vào tôi, đời này nó đều sẽ sống trong hổ thẹn!" "Nhưng nếu như tôi không động vào cô, cô cho rằng đời này Nghiêm Ngộ Sâm có thể sống tốt sao?" Một giọng nam trầm thấp truyền ra từ điện thoại, Nghiêm Phó Sương thế mới biết, Nghiêm Đồng đang gọi điện với người khác. "Là ai?" Nghiêm Phó Sương căng thẳng nuốt nước miếng, hỏi. "Cô hỏi tôi là ai? Vừa gặp mặt không lâu, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?" Đường Trì ngồi trên ghế sofa trong ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, lạnh lùng nói.
"Đường Trì? Cậu là Đường Trì?!" Nghiêm Phó Sương ngạc nhiên. "Là tôi, thế nào? Muốn cầu xin tôi nói Nghiêm Đồng thả cô ra?" Đường Trì cười lạnh: "Bất quá thật đáng tiếc, tôi không phải người tốt lành gì, cũng không muốn làm người tốt, dù sao Nghiêm Ngộ Sâm tốt như vậy, đều bị cô bắt nạt thành dạng như này, tôi không mạnh mẽ chút, anh ấy có thể sống sao?" Nghiêm Phó Sương cắn răng: "Cậu làm vậy, sẽ gặp báo ứng!" Đường Trì không vấn đề nói: "Làm vậy là làm gì? Hơn nữa, trước khi tôi gặp báo ứng, có thể nhìn cô thân bại danh liệt, chật vật dưới đất, tôi cũng thỏa mãn." Nghiêm Phó Sương cả người phát run, không ngừng lắc đầu, lặp đi lặp lại câu nói cậu không thể làm vậy. "Tiểu Trì, tiếp theo nên làm gì?" Nghiêm Đồng hỏi. Đường Trì uống một ngụm cà phê: "Dựa theo cậu mà làm, chỉ là, đừng làm cô ta chết là được, sau đó nhỡ rõ, trong vòng 24h, đưa cô ta trở về cho tôi, nếu không sau khi bị phát hiện, bên phía cảnh sát có thể lập án. Còn làm thế nào để ngụy trang đây là một vụ ngoài ý muốn, phải nhờ vào cậu rồi." Nghiêm Đồng nở nụ cười nhẹ: "Tiểu Trì yên tâm, cứ để em lo, bất quá, Tiểu Trì anh tuyệt đối đừng quên chuyện đã đáp ứng em đấy." Đường Trì nhàn nhạt nói: "Đã biết." Cúp điện thoại, vẻ mặt Nghiêm Đồng hưng phấn giơ dao lên, thời điểm sắp ra tay, Nghiêm Phó Sương đột nhiên nói: "Cậu chờ một chút, không phải cậu đang làm giao dịch với Đường Trì sao, như vậy, cậu muốn gì, tôi trả gấp đôi cho cậu, cậu thả tôi ra có được không? Cậu yên tâm, sau khi tôi ra ngoài, tôi sẽ không tìm cậu gây phiền phúc, xem như chưa từng có chuyện xảy ra ngày hôm nay, thế nào?" Nghiêm Đồng nhíu mày. Nghiêm Phó Sương cho là anh đang suy nghĩ câu nói của mình, đôi mắt mang theo đầy hi vọng: "Vụ giao dịch này, khẳng định không để cậu chịu thiệt." Nghiêm Đồng ngửa đầu bật cười ha ha: "Giao dịch với tôi, dì à ngài cũng thật hài hước rồi, chuyện đến nước này, còn muốn ra điều kiện với tôi, sớm biết có ngày hôm nay, khi đó tại sao cô không nhận điện thoại? Tại sao không đi cứu Nghiêm Ngộ Sâm?" Càng nói, nụ cười trên mặt Nghiêm Đồng càng dữ tợn. "Tôi là nhân cách Nghiêm Ngộ Sâm biến hóa ra, thế nhưng kẻ tạo ra tôi chính là cô!" Trong mắt Nghiêm Đồng hiện lên tơ máu. Nghiêm Phó Sương sợ hãi co thân thể: "Cậu đang nói nhăng gì đó, rõ ràng chính Nghiêm Ngộ Sâm tạo ra cậu, cậu trách tôi làm gì?" Nghiêm Đồng đột nhiên thô bạo đẩy Nghiêm Phó Sương, một chân đạp lên cổ Nghiêm Phó Sương, thần sắc âm lệ dữ tợn nói: "Bởi vì cô làm hắn rơi vào tinh thần tuyệt vọng, chẳng lẽ tôi không nên trách cô sao?!" Nghiêm Đồng cả giận nói: "Nếu như không phải cô, thời điểm hắn bị trói, sẽ không chỉ tuyệt vọng, bản thân không nên đến thế giới này, sẽ không sản sinh loại chấp niệm muốn người khác thừa nhận hắn, muốn để người khác quan tâm hắn và yêu hắn, đều là cô! Là cô dán tiếp tạo ra tôi, khiến tôi cả đời này chỉ có thế sống trong thân xác của Nghiêm Ngộ Sâm, khiến tôi có người để thích mà không thể theo đuổi, khiến tôi vĩnh viễn không thể tự do!" "Là cô! Đều tại cô! Cô đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!!" Nghiêm Đồng phẫn nộ hét lên, gân xanh trên trán nhảy lên, dùng khuôn mặt Nghiêm Phó Sương quen thuộc nhất, khiến lòng người sinh ra biểu tình ớn lạnh, như là con sâu dữ tợn chui ra từ trong bùn lầy, không ngừng gặm nhấm nhận thức của Nghiêm Phó Sương. Khoảnh khắc Nghiêm Đồng vung dao lên, Nghiêm Phó Sương vốn đã bị dằn vặt đến tinh thần trở nên yếu đuối trong nháy mắt sụp đổ, đồng tử co rụt lại, ngay sau đó, phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết. "A a a a a a a—." Lúc này Nghiêm Phó Sương đã không biết mình nên nói gì, tất cả dựa vào bản năng: "Thả tôi ra! Van cầu cậu, thả tôi ra! Tôi sai rồi!" Mặc cho Nghiêm Phó Sương kêu gọi, Nghiêm Đồng không chút phản ứng, anh sóng lớn không sợ cầm dao, bình tĩnh vỗ lên cán dao nỗ lực khiến dao hoàn toàn xuyên qua cẳng chân của Nghiêm Phó Sương, giống như bản thân năm đó. Năm đó anh thừa nhận thể xác da thịt đau thấu xương, còn có Nghiêm Ngộ Sâm đã từng thừa nhận tinh thần dằn vặt, lần này, Nghiêm Đồng muốn trả lại hết cho Nghiêm Phó Sương. Nhìn dòng máu tươi thuận theo vết thương chảy ra, Nghiêm Đồng thở dài nói: "Dì à, tôi nói đừng nên kêu loạn, bên ngoài nhà kho tôi dán thêm màng cách âm, coi như cô gọi khàn cổ họng cũng không ai đến đâu." "Lại nói, mảng đất này đã sớm bị Nghiêm Ngộ Sâm mua lại, địa bàn của hắn, cô cảm thấy kêu có hữu dụng sao?" Nghiêm Đồng một mặt hiền lành nói với Nghiêm Phó Sương. Lần lượt bị đau đớn hành hạ, Nghiêm Phó Sương đã không chịu nổi, chờ Nghiêm Đồng rút dao từng chút từng chút một, Nghiêm Phó Sương té xỉu trên mặt đất, mất đi ý thức. Nghiêm Đồng tỉ mỉ lau máu trên dao, sau đó đi ra ngoài bưng chậu nước lạnh, trực tiếp dội lên mặt Nghiêm Phó Sương, đem người dội tỉnh. Sau đó, anh liền giam lỏng Nghiêm Phó Sương trong gian gác xếp, mình ngồi bên ngoài, đắc ý lấy ra cuốn manga, đọc. Sau khi Nghiêm Phó Sương tỉnh lại lần nữa, muốn tiếp tục hô cứu mạng, thế nhưng cổ họng khàn khàn không phát ra được tiếng nào. Cô ta trốn trong góc phòng, nhìn gian phòng hoàn toàn bị phong bế, tinh thân có chút hoảng hốt, sau đó, cảnh Nghiêm Đồng dao găm đâm tới, không ngừng hiện trong đầu cô ta... Ngày hôm sau mười giờ tối, lúc Cố Chiêu Lương chuẩn bị báo cảnh sát, cảnh sát đột nhiên gọi điện tới, nói trong công viên phát hiện một người phụ nữ, để Cố Chiêu Lương qua nhận diện có quen hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]