Chương trước
Chương sau
Đường Trì đỡ Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi nhà Nghiêm Phó Sương.
Cậu để Nghiêm Ngộ Sâm ngồi lên phó lái, sau đó lái xe trở về biệt thự của Nghiêm Ngộ Sâm.
Trên đường, Đường Trì gọi điện cho Bành Nghiêu, trước tiên dặn y, nếu như trên mạng xuất hiện tin đồn liên quan đến chuyện Nghiêm Ngộ Sâm bị bệnh, lập tức bác bỏ tin đồn cho cậu.
Sau đó, Đường Trì liên hệ với bác sĩ tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm, nói với ông ta, một khi Nghiêm Phó Sương đem chuyện kia tiết lộ ra ngoài, bên phía ông phải chắc chắn rằng, chứng cứ Nghiêm Phó Sương lấy được là giả, những thứ khác không cần nói.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Đường Trì gửi tin nhắn xin nghỉ dài hạn cho tổ tiết mục, mình có việc riêng tạm thời không thể về trại huấn luyện.
Đạo diễn nhìn tin nhắn, cũng đã có suy đoán cũng không làm khó dễ Đường Trì nữa.
Sắp về đến nhà, Nghiêm Ngộ Sâm rốt cuộc cũng tỉnh.
"Bảo bối." Nghiêm Ngộ Sâm suy yếu kêu một miếng.
Không biết tại sao, nghe thấy tiếng này, mũi Đường Trì đặc biệt chua xót muốn khóc: "Ngốc nghếch."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Anh vừa tỉnh em liền mắng anh, anh thật oan ức."
"Em còn oan ức hơn đây." Đường Trì đỏ mắt, dữ dằn nói: "Anh có biết, vừa nãy em ầm ĩ với Nghiêm Phó Sương một trận hay không, tức chết em rồi!"
Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ, lập tức nói: "Nghiêm Phó Sương chính là con chó, em tức giận với cô ta làm gì? Chó cắn em một ngụm, em chẳng lẽ còn muốn cắn lại cô ta sao?"
Đường Trì ha ha: "Lão tử đâu chỉ muốn cắn cô ta, lão tử còn muốn hầm thịt chó!"
Nghiêm Ngộ Sâm nhợt nhạt mỉm cười, đưa tay vuốt mặt Đường Trì: "Bảo bối ngoan, thật sự không cần tức giận với cô ta, mọi chuyện anh sẽ xử lý."
Đường Trì hừ một tiếng: "Em cũng không phải phế vật, e, anh đừng che mọi chuyện trước mặt em được không?"
Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm cưng chiều nói: "Em không phải phế vậy, mà anh là chồng em, xảy ra chuyện, nếu anh muốn che chắn trước mặt em, còn ai có thể bao vệ em đây?"
"Miệng lưỡi trơn tru." Đường Trì ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm ngọt ngào rồi. Tâm tình vốn phiền não, rốt cục tốt hơn một chút, thế nhưng càng ghét ả phụ nữ chết bầm Nghiêm Phó Sương kia hơn.
"Lại nói, chuyện em với anh ly hôn, có phải là Nghiêm Phó Sương tiết lộ ra ngoài không?" Tuy suy đoán của cậu không sai, nhưng Đường Trì vẫn muốn xác nhận một chút.
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Là cô ta. Lúc đó, Cố Chiêu Lương có một trợ lý vừa hay kết hôn, chúng ta đụng phải cậu ta, bức hình được công bố trên mạng kia, chính là trợ lý của Cố Chiêu Lương chụp trộm. Vốn dĩ Cố Chiêu Lương muốn cẩm ảnh đến tìm anh, thế nhưng Nghiêm Phó Sương thấy được liền trực tiếp truyền ra ngoài, sau đó mua blog hủy thanh danh của anh. Thực ra muốn tạo áp lực cho anh, khiến anh từ bỏ chuyện chiếm đoạt tập đoàn Cố thị, sau đó không muốn để anh tiếp tục tính toán chuyện năm đó cô ta chiếm đoạt tài sản trên danh nghĩa của anh."
Đường Trì vội la lên: "Vậy còn anh? Anh nói thế nào? Anh không đồng ý đúng không?"
Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay xoa tóc Đường Trì: "Anh không ngu như vậy, lại nói, từ khi thẳng thắn với em, anh đã nghĩ thông suốt. Quan hệ máu mủ chỉ quyết định quan hệ xa gần từ nhỏ của bọn anh, thế nhưng cũng không có nghĩa, giữa người thân có thể không ngừng tha thứ cùng khoan dung. Cô ta nợ anh, anh sẽ lấy về tất cả. Cho nên, đương nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu nực cười đó của cô ta."
Đường Trì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, anh làm em sợ muốn chết."
Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Nếu như anh đáp ứng cô ta, em sẽ làm gì?"
Đường Trì trợn mắt: "Em sẽ mạnh mẽ đoạt lấy, dù cho đồng quy vu tận với cô ta, em cũng phải đoạt lại thứ của anh về."
*Đồng quy vô tận 同归于尽: Cùng đến chỗ chết.
Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu mỉm cười: "Có những lời này của em là đủ rồi."
Đường Trì ừm một tiếng, đột nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, Nghiêm Phó Sương có nói, trong ba ngày anh không buông tha chiếm đoạt tập đoàn Cố thị, đồng thời trao quyền quản lý tập đoàn Nghiêm thị cho cô ta, cô ta liền tung tin bệnh của anh ra ngoài. Anh định làm thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm thở dài, nhìn Đường Trì: "Chẳng phải em đã lên kế hoạch cho anh rồi sao."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được cười khẽ: "Bảo bối nhà anh, cũng thật biết lên kế hoạch."
........
Gần đây mưa rào thường xuyên, tối hôm đó, vẫn là một đêm mưa rào.
Nghiêm Phó Sương từ công ty về nhà, giải quyết xong chuyện Cố Chiêu Lương lên hot search, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên có người nhấn chuông cửa.
Dì giúp việc ra mở cửa, nhưng lại không thấy bất cứ ai.
Nhưng vừa đóng cửa lại, lại có người nhân chuông.
Dì đi ra, vẫn là không thấy ai cả.
Lặp đi lặp lại năm sau lần, Nghiêm Phó Sương buồn bực mắng dì một trận, sau đó tự mình ra ngoài xem thử.
Vừa ra cửa, lập tức bị người đánh một gậy phía sau đầu, ngất xỉu.
Sau đó, trong đêm mưa.
Nghiêm Đồng mặc bộ quần áo mưa màu đen, đẩy xe rác, bên trong xe rác có một cái túi nhựa màu đen, khẽ hát rời khỏi biệt thự của Nghiêm Phó Sương.
Anh rời đi mười phút, dì thấy Nghiêm Phó Sương vẫn chưa về, ra ngoài xem tình huống, nhưng nhìn trái nhìn phải không thấy bóng người nào, cảm thấy có chút kỳ quái, liền về kiểm tra camera.
Camera hiện rõ, vừa nãy Nghiêm Phó Sương mặc quần áo ngủ đi về phía tây, dì cảm thấy cô ta hẳn là có việc ra ngoài, liền không để ý.
Một giờ sau, nhà kho ngoài thành phố.
Nghiêm Đồng mở túi nhựa, bưng cốc nước dội lên mặt Nghiêm Phó Sương.
Nghiêm Phó Sương bị sặc đến tỉnh, khi nhìn thấy gương mặt kia của Nghiêm Đồng, sợ hết hồn: "Nghiêm Ngộ Sâm! Cậu dám bắt cóc tôi!"
Nghiêm Đồng lắc lắc ngón tay: "Dì à, nhầm rồi, tôi không phải Nghiêm Ngộ Sâm."
Nói, Nghiêm Đồng đứng lên, đặc biệt trang trọng nói: "Lần đầu gặp gỡ, tôi cảm thấy mình cẩn tự giới thiệu một chút. Tôi tên Nghiêm Đồng, mười bảy tuổi, chưa lên lớp 9 liền bỏ học, bây giờ là một sát thủ, bất quá bởi vì Tiểu Trì nhà tôi không thích tôi làm nghề này, tôi liền rửa tay gác kiếm. Vốn dĩ, tôi không muốn tiếp tục đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa, nhưng cô ngàn vạn lần không nên chọc Tiểu Trì nhà tôi tức giận. Anh ấy hôm nay thiếu chút nữa đã khóc đấy."
Nghiêm Phó Sương nuốt nước miếng, cảnh giác nói: "Cậu... cậu cũng là nhân cách của Nghiêm Ngộ Sâm?"
Giờ phúc này, Nghiêm Phó Sương đột nhiên nhớ tới, bên trong cuộc đối thoại giữa Nghiêm Ngộ Sâm và bác sĩ, từng xuất hiện nhân cách gọi là Nghiêm Đồng.
Ánh mắt Nghiêm Đồng thoáng âm trầm, khóe môi nhếch lên cười nguy hiểm: "Dì à, xin dì chú ý từ ngữ chút, tôi không phải nhân cách phân liệt từ anh ta, tôi chính là tôi, tôi là Nghiêm Đồng."
Nghiêm Phó Sương: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Vẻ mặt Nghiêm Đồng thoải mái ngồi lên bàn bên cạnh: "Không làm gì, chỉ muốn trừng phạt cô một chút thôi, dù sao toàn bộ người khiến Tiểu Trì tức giận, đều đáng chết."
Nghiêm Phó Sương khẩn trương nói: "Gϊếŧ người là phạm pháp!"
Nghiêm Đồng ha ha cười: "Tôi là sát thủ chuyên nghiệp, phạm pháp hay gì đó, mắc mới gì đến tôi?"
Đồng tử Nghiêm Phó Sương co rụt lại, đến lúc này, cô ta đột nhiên hiểu rõ câu "người xấu sợ biếи ŧɦái" là có ý gì.
Nghiêm Đồng chính là tên biếи ŧɦái.
Nghiêm Phó Sương: "Trước cửa nhà tôi có camera, nếu như dì giúp việc phát hiện tôi chưa quay lại, kiểm tra camera một chút, sẽ lập tức tới cứu tôi, nếu như cậu không muốn thêm phiền phức cho Đường Trì, tốt nhất mau thả tôi ra, nếu không chờ cảnh sát tới, cậu và Đường Trì đều phải gặp họa."
Nghiêm Đồng giả bộ sợ sệt nói: "Có thật không?"
Nghiêm Phó Sương: "Đương nhiên là thật."
Nghiêm Đồng không nhịn được phì— cười thành tiếng: "Dì à, thời đại nào rồi, sát thủ đều quê mùa như vậy sao? Thật xin lỗi phải nói cho cô biết, tôi hack vào hệ thống theo dõi của cô, băng ghi hình theo dõi trước cửa nhà cô tạm thời bị tôi thay rồi."
"Nói tới đây, tôi cảm thấy tôi phải tiếp tục giới thiệu về mình mới được." Nghiêm Đồng cười híp mắt nói: "Tôi ngoại trừ là sát thủ, còn là một hacker, đối với một hệ thống cấp độ mã hóa thông thường ở nhà cô, hack vào còn dễ hơn so với uống trà sữa."
Huyết sắc trên mặt Nghiêm Phó Sương biến mất, bất lực nhìn bốn vách tường lạnh lẽo.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, Nghiêm Đồng hết sức hưng phấn: "Đúng rồi, dì à, dì biết nơi này là nơi nào không?"
Âm thanh của Nghiêm Phó Sương có chút run rẩy: "Nơi nào?"
Ánh mắt Nghiêm Đồng tối sầm lại, gằn giọng nói: "Đây là nơi mà Nghiêm Ngộ Sâm bị bắt cóc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.