Editor:Lam Phi Ngư
"..."
Thời An cảm thấy tôn nghiêm của mình với tư cách là một kẻ cướp bóc bị mạo phạm.
Cậu nói: "Không cần! Em thích bay!"
Mục Hành bình tĩnh gật đầu, thậm chí anh còn thoáng cười: "Em thích là tốt rồi."
Thời An: "..."
Tức quá!
Rõ ràng nhân loại trước mặt có thái độ hợp tác vô cùng tốt, nhưng không biết vì sao cậu cảm thấy tức ghê luôn á!
Cự Long màu trắng bạc giang hai cánh bay lên.
Tiếng gió bén nhọn gào thét, cuốn bay mái tóc dài của Mục Hành.
Anh có thể cảm nhận được, lần khởi hành này của bản thân xóc nảy hơn lần trước rất nhiều. Dưới sức thổi của gió mạnh, anh như con diều lắc lư qua lại treo giữa bầu trời.
Quả thực giống như Cự Long đang dùng loại phương thức này để phát tiết bất mãn trong lòng.
Mục Hành không nhịn được cười một tiếng.
Thật đáng yêu.
Tốc độ bay của Cự Long rất nhanh, nương theo gió thổi, chỉ vài phút ngắn ngủi đã đến nơi.
Đây là một khe núi.
Khe núi bị bao phủ trong một tầng sền sệt đen kịt, đầm lầy chầm chậm bắn lên bọt nước, trong không khí tràn ngập một loại mùi hư thối.
Trong ao đầm, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng phập phồng bất quy tắc của ma vật.
Thời An hạ xuống tại một vùng gần đó.
Lúc cậu thả Mục Hành xuống, gần như có chút chờ mong nhìn anh. Nhưng khi thấy thần thái của Mục Hành vẫn bình tĩnh không hề lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570909/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.