Mục Hành yên lặng rũ mắt, biết nghe lời phải tiếp tục động tác vuốt ve.
Anh vuốt từ đầu đến đuôi, không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm, cứ thế vuốt dọc theo lớp vảy.
Bé rồng ùng ục hai tiếng, mềm mại nằm sấp trong ngực anh, đôi mắt đỏ vàng híp lại một nửa, cái đuôi lắc lư qua lại, thoạt nhìn có vẻ thoải mái đến sắp bay lên trời.
Ôn Dao: "..."
Trác Phù: "..."
Nhìn không hiểu gì cả, thật đấy.
Hai người họ như cây cột đứng dưới ánh mặt trời, tiến cũng không ổn mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc này, trong bóng râm sau lưng, hai con rối im lặng đẩy ghế đến, chúng lặng lẽ đặt ghế sau lưng Ôn Dao và Trác Phù, sau đó im lặng rời đi.
Mục Hành úp ngược sách cổ trong tay lên bàn: "Ngồi đi."
Hai nhân loại ngồi xuống.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Mục Hành chậm rãi hỏi.
Ôn Dao và Trác Phù cùng im lặng:
"..."
Ừ, đây là một vấn đề hay đấy.
Cuối cùng, vài giây sau, Trác Phù hít sâu một hơi, nhìn con rồng toàn thân trắng bạc trên đầu gối Mục Hành, Trác Phù hơi ngừng thở, dường như sợ đánh thức thứ gì đó, dùng giọng điệu dè dặt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
"Đây, đây là... rồng?"
Mặc dù đã sớm có đáp án trong lòng, nhưng Trác Phù vẫn không nhịn được muốn xác nhận lại lần nữa.
Bé rồng bạc đang nằm làm nũng trong ngực nhân loại, phảng phất như một vật nhỏ tinh xảo dễ thương...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570882/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.