Mục Hành: "..."
Hướng đi này anh không thể ngờ đến luôn đấy.
Mục Hành cúi đầu xuống, nhìn bé rồng nằm trên đùi của mình, anh hơi khựng lại, có chút do dự vươn tay.
Lưng rồng lạnh buốt lại nhẵn bóng, vảy rồng nhỏ bé lấp lánh ánh sáng bạc dưới ánh mặt trời, cảm giác khi sờ vào như một loại ngọc quý báu nào đó.
Mục Hành dọc theo lớp vảy, sờ từ đầu rồng đến chóp đuôi.
Từng cái, từng cái một.
Lòng bàn tay nhân loại nóng rực, ấm áp dễ chịu bao trùm lên lưng rồng.
Bé rồng thoải mái giẫm giẫm móng vuốt phía sau, cơ thể chầm chậm giãn ra, cả thân rồng mềm nhũn nằm trên đầu gối Mục Hành.
Thậm chí bé rồng còn ngoan ngoãn trở người, để Mục Hành có thể sờ được bụng của mình.
Mục Hành: "......"
Anh thăm dò dùng đầu ngón tay gãi gãi bụng rồng.
Vảy rồng ở nơi này mềm hơn rất nhiều so với phần vảy trên lưng, mang theo một loại cảm giác lành lạnh và mềm dẻo.
"Ngao, u ngao ngao."
Bé rồng híp mắt, lười biếng lộn một vòng, sâu trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục vui vẻ.
Mục Hành: "............"
Không biết vì sao, ngọn lửa màu đen im lặng thiêu đốt và nước bùn đen ngòm lắng đọng trong lòng anh liên tục mấy ngày nay đột nhiên chợt yên tĩnh, anh cảm nhận được một loại cảm giác hiếm thấy...
Vui sướng.
Anh suy nghĩ một lát, thò tay vào trong túi áo cầm điện thoại ra, đặt một phần chocolate parfait.
Phần siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cu-long-vuc-sau-thuc-tinh/2570880/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.