Bên dưới tàu điện ngầm.
Dư Kinh Hà càng lúc càng khó thở, hai mắt cũng bắt đầu mờ mịt, dù có kéo thế nào, dường như hắn ta không thể kéo được sợi dây trên cổ mình ra.
Thời gian đã trôi qua mấy giây, hay là mấy phút? Hắn ta đã đánh mất khả năng phán đoán thời gian, tuy nhiên, sức mạnh đang bóp cổ hắn ta đột nhiên biến mất, hai tay trống rỗng, hắn ta thử nắm mấy lần, những xúc tu vốn quấn quanh cổ cũng đã biến mất.
Dư Kinh Hà giật mình, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ.
Chờ một chút, hắn ta không cho rằng quái vật này có lòng từ bi đến mức buông tha hắn ta, như vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Có lẽ nào bên Giản Tà...
Hắn ta nhanh chóng trở mình, vặn người trên đường ray xe lửa chật chội và ngột ngạt, và phải mất một lúc hắn ta mới tìm ra cách từ dưới tàu điện ngầm leo lên.
Nhưng không ngờ, vào giây phút cuối cùng khi hắn ta vươn tay muốn bám lấy mép sàn nhà ga, thì tay hắn ta đã bị một đôi tay trực tiếp nắm chặt, nhưng rõ ràng là thể trọng hắn ta không hề nhẹ, không ngờ lại bị người khác dùng một tay nhấc lên.
Dư Kinh Hà: "...? "
Người này buông tay ra, ngay lập tức hắn ta ngã xuống đất.
Hắn ta ngây người nhìn sang, trước mặt hắn ta là khuôn mặt không chút dao động của cậu học sinh cấp ba.
Ánh mắt của người kia đang nhìn hắn ta rất không đúng, giống như đang nhìn một người đã chết, sự lãnh đạm vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/4663019/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.