Cho đến tận khi tắm rửa xong, thay đồ ngủ nằm trên giường, Giản Tà mới nghe thấy bụng mình đang kêu lên vì đói.
"..."
A, hình như cậu quên chưa ăn cơm tối.
Chủ yếu là chuyện xảy ra tối hôm nay quá ư là phiêu lưu khích thích, mãi đến tận khi nằm đáp chăn cậu mới ý thức được vấn đề cơ bản nhất là ăn uống.
Giản Tà lấy điện thoại đặt dưới gối ra, nhìn lướt qua màn hình.
Đối với một người lên giường đi ngủ lúc mười giờ mà nói, đây là đêm cậu thức khuya nhất từ trước đến nay, vậy mà đã hai giờ sáng rồi.
Mà Giản Tà thì đang đói đến mức không ngủ được.
Vậy nên, cậu chỉ có thể bất chấp từ trong chăn chui ra, đi đến phòng khách, cũng chẳng bật đèn, dứt khoát đứng đó ăn luôn chiếc bánh ngọt để trong tủ lạnh.
Đúng là bánh ngọt đắt một chút vẫn ngon hơn, ít nhất là để trong tủ lạnh suốt cả buổi tối, mà hương vị không chịu chút ảnh hưởng nào.
... Vẫn là hương vị mà cậu yêu thích.
"Là anh tặng cho tôi đúng không?" Giản Tà nhặt hoa quả trên mặt bánh ăn trước, rồi hạ thìa xuống, thuận miệng hỏi: "Anh lấy tiền ở đâu ra vậy?"
"Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
"Chẳng lẽ anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi sao?"
"..."
Hôm nay cậu đã hỏi Trình Lý chuyện này, nhưng hiển nhiên là hắn ta không cho rằng yêu vật sẽ làm chuyện như vậy, còn nói đùa với cậu.
Nhưng Giản Tà là đương sự, việc đối phương có bảo vệ cậu hay không ngoài cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/222793/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.