Lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Mịch Tuyết đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, sau đó mở cửa.
Lâm An Dương đang đứng một mình trước cửa, trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành vô hại như hôm qua.
"Em chào chị." Cậu bé nói.
"Bài thơ hôm qua em thuộc rồi," Lâm An Dương đọc từng chữ một, "Ngàn chùy vạn tạc ra núi sâu, liệt hỏa đốt cháy nếu bình thường, tan xương nát thịt hồn chẳng sợ, muốn lưu trong sạch ở nhân gian —— là đọc như vậy đúng không ạ?" [Chú thích]
Khương Mịch Tuyết không cười chào đón cậu bé vào nhà như hôm qua, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm An Dương một lúc, rồi nói: "Lúc em dùng dây giày trói bạn, động tác thành thạo lắm."
"Ơ, đây là nguyên nhân hôm qua chị nói những lời kỳ quái đó sao ạ?"
Khương Mịch Tuyết xoay người vào nhà: "Mặc dù em rất nỗ lực muốn cười nhe hết cả tám cái răng ra, nhưng đối với một người Trung Quốc bình thường, một nụ cười chân thành tập trung ở đôi mắt, chứ không phải ở miệng."
"Cơ vòng mắt em căng rất chặt, đuôi mắt không có lấy một nếp nhăn khi cười —— cười giả trân lắm, lần sau đừng cười như thế nữa."
Dù sao cũng là một đứa trẻ, biểu cảm trên mặt Lâm An Dương lập tức cứng đờ.
Bị Khương Mịch Tuyết vạch trần, cậu bé dứt khoát không cười nữa, đuôi mắt sụp xuống, biểu cảm trở nên u ám: "Cho nên chị có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022374/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.