Cô đưa ly trà và ống hút qua, Liễu Minh Lượng nhận lấy uống một ngụm, rồi cầm lấy chiếc loa lớn bên cạnh hô to: "Được rồi, quay xong cảnh này cho các cậu nghỉ mười lăm phút, đi uống trà sữa ——"
Cả phim trường vang lên tiếng hoan hô: "Đạo diễn Liễu vạn tuế!"
Khương Mịch Tuyết xách túi rời đi, định xem thử còn chỗ nào có nhân viên chưa nhận được trà sữa không. Khi đi qua một góc cua, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói cố tình đè thấp nhưng vẫn không giấu được sự phẫn nộ: "Tôi đã nói chuyện này A Hoán nhà chúng tôi không giúp được gì cả!"
"Hiện tại biết sai rồi thì thế nào? Ông bà tưởng đây là chuyện bỏ tiền ra là có thể giải quyết êm xuôi sao?"
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nghe thấy tiếng tranh cãi, Khương Mịch Tuyết lập tức quay người định đổi đường khác. Ngặt nỗi lúc này người ở bên kia góc ngoặt vừa vặn bước ra: "Lúc làm loại chuyện này các người có nghĩ tới A Hoán không ——"
Giọng nói của đối phương đột ngột im bặt khi nhìn thấy Khương Mịch Tuyết.
Trên mặt Khương Mịch Tuyết lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất đi vẻ lịch sự. Cô giơ cái túi trong tay lên, dùng khẩu hình hỏi: "Uống trà sữa không?"
Năm phút sau.
Khương Mịch Tuyết, Bách Cảnh Hoán cùng người quản lý của anh ta chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn, ba người nhìn nhau chằm chằm.
Người mở miệng đầu tiên là quản lý của Bách Cảnh Hoán: "Khụ khụ, cô Khương, tôi xin đi thẳng vào vấn đề, cuộc điện thoại vừa rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022195/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.