Khương Mịch Tuyết hỏi: "Sao vậy?"
Thích Tinh run rẩy chỉ tay về phía góc: "Vừa nãy lúc tôi đi vào, đột nhiên có tiếng 'xì', sau đó có sương trắng tuôn ra... Sợ c.h.ế.t khiếp huhu u u!"
"Hơn nữa bên kia!" Giọng Thích Tinh mang theo tiếng nức nở, "Bên kia vừa rồi có ánh sáng lóe lên mấy cái! Hình như có bóng người chạy qua!"
Khương Mịch Tuyết lập tức xách gậy đi về hướng Thích Tinh chỉ.
【Chị Khương không phải thật sự muốn đi gõ người ta một gậy đấy chứ?】
—— Cũng không phải.
Đến hướng Thích Tinh chỉ, Khương Mịch Tuyết không nhìn thấy bóng người nào. Cô ngồi xổm xuống nhìn mặt đất: Không có dấu chân. Nhưng bên cạnh có một vật hình cái nút, xung quanh còn một vòng đèn nhỏ. Ánh sáng Thích Tinh nhìn thấy trước đó hơn phân nửa là cái này.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Còn về bóng người, khi con người căng thẳng đến cực độ, não bộ xử lý thông tin xuất hiện một số sai sót nhỏ cũng là hiện tượng bình thường.
Không do dự, Khương Mịch Tuyết trực tiếp ấn mạnh xuống cái nút.
Tiếng hét của Thích Tinh lại vang lên đúng lúc: "A! Thứ gì thế?!"
Khương Mịch Tuyết nhìn "mặt hồ" dưới cầu cảnh quan đột nhiên sáng lên: "..."
Cô bước lên cầu, vẫy tay với Thích Tinh: "Mau lại xem đề bài."
Thích Tinh phản ứng vài giây mới nhận ra, thứ đồ chơi vừa phát sáng chính là cái gọi là "trò chơi trinh thám" mà tổ chương trình nói.
Cô ta run rẩy bò dậy từ mặt đất, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022171/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.