Trịnh Lam nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa của anh, cảm thấy hơi ngốc. 
"Đúng thế." Như thể một câu trả lời cho hai vấn đề. 
"Hôm nay uống rượu cùng tôi." Bùi Yến đáp. 
"Chỉ thế thôi sao?" Trịnh Lam hỏi. 
"Ừm." Bùi Yến chớp chớp mắt, gợn sóng lưu chuyển: "Chỉ thế thôi." 
Bùi Yến choàng lấy bả vai cậu, ngón tay cách lớp áo dày đặt lên vị trí xương quai xanh: "Đi ăn cơm thôi, cậu không đói bụng à?" 
Trịnh Lam xoay đầu, mái tóc mềm mại sượt qua cổ Bùi Yến mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại. 
Vừa nãy gọi điện trong phòng, âm thanh bảo anh đi tắm của Trịnh Lam bị Đường Độ nghe thấy. Hắn hỏi anh: "Ai đang ở với mày vậy? Còn giục mày đi tắm nữa." 
Bùi Yến không trả lời, Đường Độ cũng không đùa với anh nữa. 
"Tao nghe nói dạo này mày hay tới viện y học lắm. Đàn em kia tên là... Trịnh Lam phải không? Mày muốn theo đuổi em ấy hả?" 
Lúc này Trịnh Lam đang xin lỗi Bùi Yến, phải một lát sau anh mới trả lời: "Ừ." 
Hai người ăn một bữa đơn giản trong nhà ăn. 
Như Bùi Yến nói, nhà ăn rất đẹp. 
Khắp nơi đều là hoa, còn là hoa thật. Từng đóa nở tung, mùi thơm nồng nàn. 
Trịnh Lam ăn không nhiều nhưng ăn rất cẩn thận, cũng rất nhanh. Bùi Yến lại thong thả chậm rãi hơn. 
Bọn họ không nói gì thêm nữa nhưng ăn cơm xong không nên đến suối nước nóng tắm ngay, phục vụ dẫn hai người vào phòng nghỉ của tầng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-thi-bi-dan-anh-mang-di/2573701/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.