Một câu nhẹ nhàng như gió không thể truyền ra khỏi gian phòng nhỏ này, nhưng lại đâm thẳng vào tim của Sở Vãn Đường.
Cô vốn chỉ muốn xoa dịu cảm xúc mất mát của Hoài Hạnh nên mới nói ra tâm tư của mình, không ngờ lại dẫn đến một hiệu quả ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức khiến cô quên cả chớp mắt.
Vài giây sau, nửa thân trên cô hơi lùi lại, nhưng vẫn chưa buông vòng tay đang ôm eo Hoài Hạnh. Nước mắt vẫn còn vương trên má, vẻ yếu ớt đáng thương lúc trước đã chuyển sang một hình thái khác. Trong đôi mắt đẫm lệ ánh lên những gợn sóng, cô vô thức xác nhận lại: "Vừa rồi em gọi chị là gì cơ?"
"......" Mặt Hoài Hạnh đỏ bừng lên, rất muốn nói "không có gì", nhưng vừa nghĩ đến lời Sở Vãn Đường nói lúc nãy, ánh mắt cô hơi trốn tránh, rồi lại hé môi khẽ gọi: "......Vợ."
"Có chị đây." Sở Vãn Đường nở nụ cười tươi rói, lại ôm lấy người yêu một lần nữa. Trong giọng nói mang theo ý cười không thể giấu nổi, cô kề sát tai Hoài Hạnh thì thầm: "Lời nói của em có tác dụng rồi đó, bây giờ chị không buồn nữa rồi."
Cô cố ý kéo dài giọng: "Cảm ơn vợ~"
"Sau này cũng không được buồn nữa." Hoài Hạnh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má cô: "Lần này chị đi công tác về, em sẽ ra sân bay đón, để chị vừa ra khỏi cửa là thấy em ngay, được không?"
"Được."
Trước cửa quán cà phê, tiếng chuông gió leng keng vang lên. Một lượt khách mới bước vào, ồn ào náo nhiệt, tiếng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668754/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.