Văn phòng của Hoài Hạnh có tầm nhìn rất tốt, có thể thu trọn ánh hoàng hôn dần lan tỏa từng lớp vào trong tầm mắt. Chỉ là khoảng một tháng vừa rồi đều là những ngày mưa dầm, lúc ở văn phòng cô không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp ấy.
Cô không thích những ngày mưa khiến lòng mình phủ thêm một tầng u ám.
Nhưng hôm nay thì khác. Hải Thành với tư cách là một đô thị quốc tế vừa kết thúc mùa mưa, khắp các nền tảng mạng xã hội đều là hình ảnh chia sẻ về thời tiết ngày đầu tiên hết mưa. Tuy cách chụp ảnh của mỗi người khác nhau, nhưng cảm xúc họ muốn truyền tải lại giống nhau, đều là ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong cuộc sống.
Nếu không phải vì cuộc gọi của Sở Vãn Đường, Hoài Hạnh cảm thấy có lẽ mình cũng sẽ chạy theo trào lưu, đến bên cửa sổ chụp một tấm hoàng hôn để đăng lên vòng bạn bè. Nhưng tình hình hiện tại là, cô nghe những lời của Sở Vãn Đường mà đầu óc trở nên mơ hồ.
Vài giây sau, cô không nhịn được hỏi lại: "Không phải tôi đã trả rồi sao?"
"Chị không có đồng ý mà." Sở Vãn Đường nắm lấy kẽ hở trong chuyện đêm đó, giọng có phần u uất: "Lúc đó chuông chưa vang lên, nghĩa là chưa đủ bảy phút."
Hoài Hạnh im lặng, hít một hơi rồi lại hỏi: "Chị không xem lại camera à?"
Đến lúc về đến khách sạn cô mới nhớ đến sự tồn tại của camera, nên có đôi phần hối hận. Rõ ràng lúc bước vào cô đã nhìn thấy, nhưng tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668716/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.