Như Sở Vãn Đường đã nói, khu tài chính cách Nhà hát Quang Tích hơn hai mươi cây số.
Lúc trên đường đến Nhà hát Quang Tích, cô cảm thấy không khí cũng ngọt ngào, gió thật nhẹ, tiếng lá cây xào xạc cũng trở nên dễ nghe, nhưng bây giờ khi lê tấm thân trở về, cô lại chẳng cảm nhận được gì nữa. Im lặng ngồi trên chiếc taxi suốt bốn mươi phút, rồi lại lặng lẽ nhìn thang máy đi lên, trong lòng đếm ngược hai mươi giây.
Cuối cùng, cô chết lặng nhập mật khẩu, vào nhà, thay giày, rửa tay, thẳng đến khi ngồi xuống ghế sofa trước cửa sổ sát đất. Trong phòng khách chỉ bật chiếc đèn sàn ở góc nhà, ánh sáng ấm áp soi lên gương mặt bình lặng của cô, nhưng những tạp chất vương lại trong không khí bám lên gương mặt ấy, lại có thể nếm ra một vị đắng đậm nồng.
Vài phút sau, cô cụp mắt xuống, nhìn vào danh sách WeChat, nhìn cái tên "lucky". Cô đã như mong muốn được kết bạn với Hoài Hạnh trên WeChat, không chỉ mình Tô Trừng mới có. Nhưng tại sao lại chẳng vui nổi? Là vì những lời Hoài Hạnh nói tối nay sao?
Những lời ấy... đã phủ nhận hoàn toàn quá khứ của họ.
Nhưng những cảm xúc khi xưa lại rõ ràng và chân thật đến vậy, cô vẫn còn nhớ tất cả.
Nhớ ánh mắt Hoài Hạnh nhìn cô, phản chiếu bóng hình cô trong đó, nhớ Hoài Hạnh sẽ đỏ mặt, ngại ngùng, nhưng luôn dùng hành động để thể hiện tình cảm, nhớ dịp Thanh Minh năm 2020, Hoài Hạnh rõ ràng là ngày hôm sau mới về, nhưng chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668686/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.