Cơn mưa như trút nước cùng màu đen u ám nuốt chửng cả Kinh Thành, trên đường gần như không có bóng người qua lại, cần gạt nước của mỗi chiếc xe chạy qua đều quét điên cuồng, hợp lại tạo thành một bản nhạc đêm mưa rối loạn.
Mưa đập vào cửa kính, phát ra những tiếng "lách tách" dồn dập, như có vô số bàn tay sốt ruột đang gõ vào cửa sổ.
Nhưng cho dù có ồn ào đến đâu, Sở Vãn Đường cũng không nghe thấy gì cả.
Cô chìm vào trong bóng tối, ngồi trên ghế sofa, tay siết chặt tấm thẻ ngân hàng, khi tiếng sấm lần nữa xé ngang bầu trời, một tia sáng bạc lóe lên xé rách màn đêm trong phòng, chiếu vào gương mặt đờ đẫn của cô.
Đầu óc cô liên tục chuyển qua lại giữa trống rỗng và hỗn loạn.
Lúc thì chẳng nghĩ được gì, lúc lại nhớ tới những khoảnh khắc ở bên Hoài Hạnh. Rõ ràng trước khi cất cánh trở về Kinh Thành, cô và Hoài Hạnh vẫn còn liên lạc với nhau, vậy mà giờ trong căn nhà này chỉ còn lại một mình cô?
Hoài Hạnh đâu? Hoài Hạnh đi đâu rồi? Hoài Hạnh còn có thể đi đâu được chứ?
Hoài Hạnh đã rời xa cô, thì còn có thể đi đâu?
Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên, kéo cô về thực tại, cô cầm lên mở khóa. Không phải tin nhắn của Hoài Hạnh, mà là Tô Trừng và Vạn Y hỏi cô đã hạ cánh an toàn chưa, bên ngoài đang mưa to, nhiều chuyến bay đều bị hoãn.
Cô bình tĩnh nhìn những tin nhắn đó, ngón tay khẽ nâng lên không chút sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668674/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.