"Chị." Bé Chử Hâm kêu Ô Hạm Tầm.
"Sao vậy?" Nghe thấy tiếng gọi, Ô Hạm Tầm chạy tới, chen rớt Hòn Than trên sô pha không chút khách khí.
Bé Chử Hâm không nói gì, chỉ dùng đôi mắt vô thần nhìn về một phương hướng nào đó trên tầng hai.
Ô Hạm Tầm lập tức hiểu ý của cô bé, cũng có chút kỳ quái nhìn lên lầu: "Sao hôm nay không có ai xuống? Chẳng lẽ bọn họ ra ngoài từ sớm rồi sao?"
Việc lạ.
Meo meo ngây thơ cũng không nghĩ nhiều, quay người đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Ô Hạm Tầm lấy một chiếc mũ nhỏ màu hồng bên cạnh đội lên cho Chử Hâm, "Hôm nay mang em ra ngoài chơi nha! Hòn Than, ngươi ở nhà giữ nhà đi."
Hòn Than vừa bị đẩy xuống sô pha đang tràn đầy oán giận, thế là mở miệng cắn vào chân Ô Hạm Tầm.
"Ngao!"
Ở tầng dưới gà bay chó sủa, cuối cùng cũng không biết ai là người thắng, dù sao trên đầu Ô Hạm Tầm có thêm mấy cục u, còn lông Hòn Than thì trọc một mảng.
Chiều hôm qua, Phó Du Thường đột nhiên nhắc tới từ khi Chử Hâm về nhà chưa từng đi ra ngoài, gần đây bệnh tình của cô bé đã khá hơn rất nhiều, có thể mang cô bé ra ngoài hít thở không khí và phơi nắng một chút, dù sao vẫn tốt hơn là buồn bực ở nhà.
Ô Hạm Tầm nghe thấy xong cũng cảm thấy có lý nên hôm qua cô ấy đã nghiên cứu bản đồ và chiến lược.
Hòn Than trực tiếp ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chet-nang-phat-hien-vo-minh-la-phan-dien-trong-truyen-linh-di/3447139/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.