Bước vào vương cung với tư cách là thú cưng cao quý, cảm giác này thực sự vừa mới mẻ vừa kỳ diệu, Mộc Chiêu núp trong lòng Đại Vu Chúc nhìn bốn phía, ở thời đại sức sản suất tương đối lạc hậu này, vương cung vẫn uy nghiêm như cũ.
Do nguồn gốc đặc biệt của đất nước này nên địa vị của Đại Vu Chúc rất cao, đồng thời là "thú cưng" của Đại Vu Chúc, Mộc Chiêu cũng nhận được sự đối xử vô cùng xa hoa, trong khi Đại Vu Chúc chờ Sở vương truyền triệu, nàng chỉ nhảy xuống muốn đi dạo xung quanh một mình, kết quả đằng sau có một đoàn thị nữ theo sau!
Nàng vừa đi nhanh một chút, các thị nữ kia liền vội vàng kêu lên: "Tổ tông nhỏ, chạy chậm thôi!" Như là sợ nàng bị ngã.
... Được rồi, nàng không phải là một con mèo chính thống, thật sự đã ngã rất nhiều lần.
Sau đó, chỉ cần nàng dừng lại một cái sẽ lập tức có một thị nữ đặt thức ăn hoặc nước uống trước mặt nàng, giúp nàng chăm sóc bộ lông, lau bàn chân bị bẩn, còn dùng loại phấn có mùi thơm kỳ lạ dặm cho nàng, làm hại nàng hắt xì mấy cái.
Đại Vu Chúc không có ngăn cản, vậy tức là loại phấn thơm thơm này giống với phấn thơm bình thường? Các thị nữ chăm sóc nàng như một thú cưng có thể đưa cho Đại Vu Chúc ôm chơi bất cứ lúc nào, bọn họ ăn nói nhỏ nhẹ, như sợ làm Mộc Chiêu sợ hãi.
Các thị nữ đều rất xinh đẹp, dịu dàng dễ chịu, làm thị nữ cho Sở vương thật sự là quá đáng tiếc! Mộc Chiêu vừa nghĩ vừa tận hưởng sự phục vụ tỉ mỉ của các chị gái.
Mà sở dĩ nàng đi theo Đại Vu Chúc vào vương cung cũng là ý tưởng của học tỷ.
Ban đầu, nàng có chút sợ hãi khi nhìn thấy tử khí vờn quanh người Đại Vu Chúc, còn muốn người ta nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi qua, nhưng mà học tỷ không phản đối hành động của Đại Vu Chúc, còn Đại Vu Chúc nhất quyết kéo thân bệnh đi trước.
Sau đó, không biết học tỷ đã nói gì với Đại Vu Chúc, Đại Vu Chúc đồng ý dẫn các nàng vào vương cung, học tỷ giả làm thị nữ của Đại Vu Chúc rồi cùng các nàng vào cung, sau khi tiến vào liền biến mất không thấy đâu, ban đầu Ô Hạm Tầm cũng muốn tiến vào nhưng lại bị học tỷ giao cho một nhiệm vụ nên nghiến răng nghiến lợi ở lại.
Trước khi rời đi, Mộc Chiêu vẫn còn nhớ hai "đứa nhỏ" kia có thể cọ sát ra lửa bất cứ lúc nào, chắp tay trước ngực cầu nguyện, thực sự hy vọng sau khi các nàng trở về, nhà của Đại Vu Chúc vẫn còn tồn tại.
"Quả nhiên là linh miêu nhà Đại Vu Chúc, còn biết chắp tay cầu nguyện nữa!" Một thị nữ kinh ngạc kêu lên.
"Meo ô!" Nhân loại ngu ngốc, chỉ chắp hai tay lại thôi mà sao bản meo không làm được... Phi phi phi, thật đúng là xem mình thành mèo!
Mộc Chiêu dùng chân vỗ vỗ miệng mình.
Quả nhiên lại khiến các thị nữ kêu lên một tiếng.
"Nghe nói nó là linh vật Dao Thần đại nhân ban cho Đại Vu Chúc đại nhân. Mọi người nói xem, nếu chúng ta cầu nguyện với nó, nó có thể giúp chúng ta truyền đạt tâm nguyện của mình tới Dao Thần đại nhân không?"
"Có lẽ có thể đó! Đại Vu Chúc đại nhân trông không phải người dễ gần, nhưng mèo con cũng được."
"Cái gì mà mèo con, nên gọi là Linh Miêu đại nhân!"
"Đúng đúng đúng! Linh Miêu đại nhân! Xem tôi vừa nói gì này, Linh Miêu đại nhân, ngàn vạn lần đừng so đo với tôi nha, hy vọng ngài có thể nói với Dao Thần đại nhân một tiếng, phù hộ cho gia đình tôi năm nay được mùa màng bội thu, em bé trong nhà không biết là em trai hay em gái có thể được sinh ra an toàn."
"... Hy vọng Dao Thần đại nhân có thể phù hộ cho tôi tìm được một lang quân như ý."
"Linh Miêu đại nhân..."
"Meo ô?" Mộc Chiêu không hiểu sao lại biến thành một cái máy cầu nguyện.
Đừng mà, tôi không có chức năng này, hay là các cô đi tìm Đại Vu Chúc cầu nguyện đi? Tôi chỉ là hàng giả, tìm Đại Vu Chúc sẽ đáng tin cậy hơn.
Mộc Chiêu kêu meo meo, nói rất nhiều tiếng mèo với các thị nữ, nhưng các thị nữ lại lầm tưởng rằng Mộc Chiêu đồng ý, vui mừng đến mức suýt bế nàng lên hôn.
Cái này không thể được!
Vào thời điểm quan trọng, bỗng nhiên một bàn tay bất ngờ đưa ra cướp lấy mèo đi.
Người "cướp mèo từ miệng hổ" có khuôn mặt lạnh lùng khiến các thị nữ run lên vì lạnh, khi nhìn kỹ lại, hóa ra là người hầu do Đại Vu Chúc đại nhân mang đến.
Bọn họ đều là thị nữ, địa vị của bọn họ không ai cao hơn ai, nhưng thị nữ nhà Đại Vu Chúc lại có thêm một chút bí ẩn, ngay cả tiểu Hủ cũng biết một ít vu thuật, thị nữ có khí chất trông có vẻ bất phàm chắc chắn còn lợi hại hơn, phải không?
Bọn họ vội vàng đứng thành hàng, không dám lộn xộn với mèo nữa.
"Đại Vu Chúc đại nhân bảo tôi mang mèo về."
"Được, được." Các thị nữ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi người đó rời đi, bọn họ mới lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng thảo luận xem rốt cuộc người vừa đến đó là thần thánh phương nào, khí thế trông thật đáng sợ, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Đại Vu Chúc đại nhân.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến lý do thực sự khiến bọn họ phải hứng chịu khí lạnh.
Mèo mà bọn họ sờ sờ, ôm ấp và thậm chí còn muốn "chiếm của hời" không đơn thuần là mèo, mà là vợ của người ta!
"Chiêu Chiêu chơi vui không?"
Mộc Chiêu liều mạng lắc đầu, sao có thể thừa nhận mình vui chứ? Nàng không phải là kẻ ngốc EQ thấp, nếu nàng thừa nhận, học tỷ sẽ vuốt trụi lông nàng.
"Chị tưởng Chiêu Chiêu chơi vui đến quên cả trời đất, muốn học Sở vương chứa tam cung lục viện gì đó."
"Meo meo meo meo!" Làm sao có thể chứ! Em không phải là người dễ thay lòng đổi dạ như vậy! Là, là do mấy thị nữ đó vẫn luôn theo em, em không muốn chơi với bọn họ, bọn họ cho rằng nếu cầu nguyện với em thì Dao Thần có thể nghe thấy, em đâu có chức năng đó, sau đó em đã bày tỏ sự từ chối nhưng dường như bọn họ hiểu sai ý, thế là phấn khích vừa nhảy vừa kêu, hù chết meo!
Mộc Chiêu lật người, lộ bụng để học tỷ sờ sờ, làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, mong học tỷ quên chuyện vừa rồi.
"Chờ sau khi chúng ta ra ngoài." Phó Du Thường đặt tay lên cái bụng ấm áp của mèo con, tuy rất hưởng thụ gói phục vụ làm nũng của Mộc Chiêu nhưng xem ra chuyện này không dễ bỏ qua như vậy.
"Meo ô..." Mộc Chiêu ủ rũ cụp đuôi cúi đầu, tiếng kêu có chút tủi thân.
Phó Du Thường mỉm cười ở góc độ Mộc Chiêu không nhìn thấy, ôm mèo đi tìm Đại Vu Chúc.
Đại Vu Chúc nhìn mặt trời, khẽ nói: "Cô trở về thật đúng giờ, nhóc này cũng trở lại? Sao lại không vui? Có người ức hiếp ngươi?"
"Meo ô..." Mộc Chiêu tủi thân "meo" một tiếng.
"Em ấy trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài rồi bị bắt quả tang, hiện tại đang suy nghĩ lại." Phó Du Thường xoa đầu mèo, nói.
Đại Vu Chúc nhìn Phó Du Thường một cái rồi nhìn mèo một cái, vẻ mặt dịu đi một chút, "Chân trong chân ngoài không phải là một thói quen tốt."
"Meo..." Người ta không có chân trong chân ngoài, cái đuôi rũ xuống của Mộc Chiêu lắc lư.
"Hình như tâm tình của Đại Vu Chúc không được tốt?" Phó Du Thường đã sớm chú ý tới bầu không khí âm trầm xung quanh Đại Vu Chúc, ngay cả các thị nữ cũng không dám đến gần hầu hạ.
"Rõ ràng như vậy sao?" Đại Vu Chúc có chút kinh ngạc, "Có lẽ là bởi vì... Nghĩ tới sắp phải gặp Sở vương, tâm tình sẽ vô cùng tệ."
"Nếu không có hai đứa nhỏ kia ở đây, có lẽ tôi đã quên cách cười." Thế gian ai cũng nói Đại Vu Chúc lạnh lùng uy nghiêm, khiến người ta tránh xa ngàn dặm, ai biết nàng ấy vốn không phải người như thế, chỉ là do bị tên Sở vương kia quấy rối từ lâu, mỗi khi ra ngoài, nàng ấy đều mang áp suất thấp từ chối tên đó tiếp cận.
Theo thời gian, Đại Vu Chúc đã trở thành một tồn tại có thể khiến người ngoài nơm nớp lo sợ.
Sở vương quả thực có ma lực khiến người ta buồn nôn này.
"Phó cô nương, chuyện của cô... Đã giải quyết xong chưa?" Đại Vu Chúc hỏi.
"Đã xử lý xong, tổng cộng có bảy cái, không thiếu cái nào." Phó Du Thường gật đầu.
"Thật sự làm được... Cô lợi hại hơn nhiều so với tôi tưởng tượng." Đại Vu Chúc thở phào nhẹ nhõm, "Nếu cô thành công, vậy chúng ta tiếp tục thực hiện kế hoạch thứ nhất."
"Meo meo meo?" Hai người lén em làm gì thế? Mộc Chiêu dùng chân đẩy đẩy cánh tay Phó Du Thường, sẽ không gạt em làm chuyện gì nguy hiểm đó chứ?
Hiển nhiên hai người kia đã có kế hoạch, nhưng mình và bọn họ lại không cùng kênh.
"Tôi thật không ngờ mình lại đồng ý kế hoạch to gan như vậy của cô, nhưng nếu thành công thì sẽ là chuyện tốt cho hai đứa nhỏ kia và cả Sở quốc." Cho đến bây giờ nhịp tim của Đại Vu Chúc có chút bất ổn.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn."
"Nếu thật sự gặp nguy hiểm, cô bảo vệ bản thân cô là được, chờ cô tìm được vợ cô..." Lời nói của Đại Vu Chúc đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
"Có người tới, hẳn là hầu cận của Sở vương tuyên chúng ta yết kiến."
Tiếng bước từ bên ngoài chân dần dần truyền đến, Đại Vu Chúc dùng ánh mắt báo cho Phó Du Thường.
"Chiêu Chiêu, chút nữa em muốn ở lại đây hay đi cùng bọn chị?" Phó Du Thường cúi đầu hỏi Mộc Chiêu: "Em có thể ở lại đây, lát nữa chúng ta có thể ra ngoài."
Ra ngoài, chính là rời khỏi thế giới trong gương này, nhưng bây giờ Mộc Chiêu lại tưởng rằng là rời khỏi vương cung.
"Meo, meo, meo!" Mộc Chiêu lắc đầu gần như có ảo ảnh, không được, vừa nghe được kế hoạch của bọn họ là cảm thấy rất nguy hiểm, nàng phải đi theo!
Phó Du Thường sờ sờ đầu nàng đồng ý, dù sao trong thế giới trong gương cũng không có gì nguy hiểm, khó khăn duy nhất là điểm đột phá các nàng tìm thấy có phải là "mật mã chính xác" hay không.
Bằng không, cho dù có ra ngoài cũng không thể tìm thấy thân thể bị giấu của Mộc Chiêu.
Hầu cận mặt phấn môi hồng cung kính gõ cửa, sau khi được Đại Vu Chúc cho phép mới dùng giọng nói chói tai nói: "Đại nhân, Vương thượng triệu kiến ngài."
Đến khi Đại Vu Chúc đi ra, hầu cận cúi đầu thấp hơn, tư thế càng thêm cung kính.
"Trước đó Thái tể đã mật đàm gì đó với Vương thượng, tâm trạng của Vương thượng đang rất tệ, ngài... Ngàn vạn lần đừng chọc giận Vương thượng." Hầu cận lặng lẽ nói với Đại Vu Chúc.
Nếu không, khi Vương thượng và Đại Vu Chúc cãi nhau một trận rồi tan trong không vui, người xui xẻo sẽ là hầu hạ thân cận bọn họ.
Đại Vu Chúc không nói gì, cũng không biết có hứa hay không không hứa, đám hầu cận cũng đã quen, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng Đại Vu Chúc sẽ nghe lời bọn họ một lần.
Dù bọn họ biết khả năng này không cao.
Để thuyết phục Sở vương chân mình đã không thể khiêu vũ được nữa, Đại Vu Chúc đã đặc biệt chuẩn bị cho mình một chiếc xe lăn, nàng ấy ôm mèo, Phó Du Thường giả làm thị nữ đẩy xe lăn cho nàng ấy.
Vừa bước vào điện, một cuộn thẻ tre bay tới, đánh chính xác vào chân Phó Du Thường.
Đám hầu cận vội vàng lui ra ngoài đóng cửa lại, cả đại điện chỉ còn lại ba người một mèo.
Phó Du Thường cúi xuống nhặt cuộn tre lên đưa cho Đại Vu Chúc, Đại Vu Chúc mở ra nhìn lướt qua, là Thái tể đã mắng Sở vương xối xả, yêu cầu hắn phải nhận tội với Dao Thần, cũng chiêu cáo thiên hạ.
Sở vương kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể đồng ý được, vừa mới còn cãi nhau với Thái tể.
Sở vương thấy Đại Vu Chúc ngồi trên xe lăn, nhịn hết lần này đến lần khác, đầu tiên là quan tâm đến tình huống thân thể nàng ấy, sau đó nói tiếp: "Là Đại Vu Chúc nói với Thái tể bản vương là người khiến Sở quốc bị diệt?"
"Đúng vậy." Đại Vu Chúc thoải mái thừa nhận, làm cho Sở vương vốn muốn cho nàng ấy một cơ hội tức giận đến mức ngã ngửa.
"Vương thượng xác thực có tướng diệt quốc, nhưng cũng không cần phải nhận tội với Dao Thần đại nhân." Dù sao cũng hết cứu, thà rằng bớt phiền phức còn hơn.
Có lẽ nửa lời sau của Đại Vu Chúc phù hợp với tâm ý của Sở vương, sắc mặt hắn nhìn khá hơn một chút.
"Nếu đã như vậy thì ngươi đi nói với Thái tể, xét thấy hắn đã lớn tuổi như vậy, bản vương sẽ không chấp nhặt với hắn, sau này đừng nhắc tới loại chuyện này nữa."
"Sự thịnh vượng của Sở quốc là do công lao của bổn vương chứ không phải do sự che chở của Dao Thần gì đó! Sở quốc giàu có, binh lực hùng mạnh, làm sao sẽ có nguy cơ bị mất nước!"
Có lẽ vì tát vào mặt hắn, lúc này có một phong chiến báo khẩn cấp từ tiền tuyến được gửi về.
"Vương thượng! Tiền tuyến đại bại, ba mươi vạn đại quân không còn một người! Quân đội của Trần quốc cũng đã giết tới!"
Đôi mắt sau chiếc mặt nạ của Đại Vu Chúc trông bình thản, như thể đã đoán trước được chuyện này.
"Tướng quân làm ăn kiểu gì không biết! Chờ hắn trở về, ta sẽ chặt sống hắn!" Mặt trong mặt ngoài đều mất, Sở vương hận không thể dùng ngàn đao chém tướng quân bại trận thành từng mảnh.
"Vương thượng, Chinh Bắc tướng quân là người quen thuộc nhất với cách đánh của Trần quốc, có kinh nghiệm dụng binh nhất, hiện tại trong nước không có tướng quân nào khác để dùng, không nên nghiêm trị..."
"Đại Vu Chúc!" Sắc mặt Sở vương âm lệ, dường như so với binh bại, chuyện hắn kiêng kị hơn chính là... "Chớ có can thiệp vào chuyện triều đình."
Dường như Đại Vu Chúc khẽ thở dài.
Ngay cả Mộc Chiêu cũng có thể nhìn ra, có một quân vương như vậy, Sở quốc không bị diệt mới là lạ.
"Vương thượng, thần có một giải pháp cho nguy cơ lần này, Vương thượng có muốn nghe?"
Vẻ mặt Sở vương dịu lại, tốt nhất là nên có biện pháp giải quyết.
Đại Vu Chúc yêu cầu những tướng sĩ báo cáo trận chiến đang run rẩy lui ra.
Sở vương đang muốn nghe xem Đại Vu Chúc có thể nghĩ ra thượng sách gì, nào biết đối phương bỗng nhiên đứng dậy, ném ra một sợi dây xích buộc chặt vào cổ hắn, kéo hắn xuống khỏi ngai vàng, ném hắn xuống đất.
Gã đầu trọc nào đó đang âm thầm theo dõi lập tức ra tay ngăn cản, nhưng mọi chiêu thức mà hắn tự hào và cho rằng có thể khắc chế được Đại Vu Chúc đều bị Phó Du Thường dùng tay gạt đi.
"Đại Vu Chúc, ngươi muốn mưu phản sao!" Sau khi bị chế phục, không thể kêu gọi những hầu cận khác, Sở vương không thể tin được nhìn người phụ nữ duy nhất mình thật tình thích.
"Vì bá tánh Sở quốc, thần mời Vương thượng chịu chết." Đại Vu Chúc nghiêm túc nói với Sở vương đang quỳ dưới chân mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]