Mật Nương lại nhìn tiểu lão tam đang quấn quýt bên anh chị, ba đứa con càng nhìn nàng càng thấy thỏa mãn trong lòng: “Cứ ba đứa chúng nó thôi, sau này không sinh nữa.” Ba đứa là vừa đủ rồi, tính tình cũng vừa vặn. Sinh thêm đứa nữa, lỡ mà bướng bỉnh hay nhỏ nhen, anh chị em ruột thịt khéo lại thành thù oán.
Ba Hổ chỉ chờ câu này của nàng, nghe vậy liền gật đầu ngay: “Có được ba huynh muội chúng nó đã là phúc đức đời trước tích được rồi, quá tham lam không tốt.”
…
Cuối tháng Hai, những ngày nắng ấm xuất hiện nhiều hơn. Tuyết đọng trên mặt đất tan ra rồi lại đóng băng, đóng băng rồi lại tan thành nước, nước lại kết thành băng, cứ thế lặp đi lặp lại, lớp tuyết trên mặt đất mỏng dần đi từng tấc.
Chín con báo núi ra khỏi ổ cả ngày không về nhà, dẫm lên tuyết lang thang trong trời băng đất tuyết, thỉnh thoảng mới thoáng thấy bóng dáng. Người trong nhà nhìn thấy liền dùng thịt dụ chúng nó về, nhưng chúng nó cũng chỉ ăn xong là đi ngay.
“Này, các ngươi ngủ ở đâu thế?” Ba Hổ túm chặt lớp da sau gáy Đại Đốm, ngồi xổm xuống nói chuyện với nó: “Các ngươi không về núi à? Hay là định chờ tuyết tan hẳn mới về?”
Đại Đốm dĩ nhiên là không thể trả lời hắn. Nó ăn sạch thịt trong máng, chép chép l.i.ế.m mép, giãy khỏi bàn tay đang đặt trên gáy, đi đầu chạy ra ngoài.
Ba Hổ đi theo ra, khoanh tay đứng ngoài cửa nhìn chín con báo núi chạy về hướng đông, chờ chúng khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797541/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.