“Con còn nhỏ, chờ con lớn rồi muốn cưỡi thế nào cũng được.” Buổi sáng không khí còn hơi lạnh, sợ nó hít gió lạnh bị ho nên mới cho ngồi xe.
“Sao mẹ không sinh con lớn bằng Cát Nhã?” Ỷ vào Cát Nhã không nghe thấy, tiểu béo đôn dám gọi thẳng tên đại ca.
Mật Nương giơ bàn tay lên: “Cát Nhã là để ngươi gọi à? Còn gọi bậy nữa ta đ.á.n.h vào miệng.”
Ha Bố Nhĩ rên rỉ im tiếng, một lúc sau lại sà vào lòng nàng, nói nàng bất công: “Sinh con ra nhỏ nhất.”
Mật Nương bị chọc cười, đây chẳng phải là được tiện nghi còn khoe mẽ sao? Tác giả có lời muốn nói:
Trên đường đi về phía tây đụng phải không ít đoàn người, có lúc phía trước bị tắc, đành phải dừng đột ngột, hoặc có người từ phía nam, phía bắc đi tới, cũng phải dừng lại xếp hàng theo thứ tự trước sau. Có lúc nhiều nhất, một ngày phải dừng đến năm lần, cứ như vậy, tốc độ đi đường bị chậm lại đáng kể.
Mật Nương cắm lá cờ thêu chữ "Mật" (mật ong) bằng chỉ đỏ lên xe lặc lặc, buộc vào cây sào dài cho bay phấp phới trong gió lạnh. Mỗi khi tối dừng xe nghỉ ngơi, lại có người nhìn cờ tìm đến mua mật. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã lại bận rộn, một đứa ôm tráp tiền thu tiền, một đứa xách theo đòn cân đứng bên cạnh chờ.
Còn Ha Bố Nhĩ, nó suốt ngày ở trên xe, mỗi khi được xuống, nó như con chim nhỏ được sổ lồng, nhảy nhót quanh chân Ba Hổ, sờ sờ con bò, sờ sờ con dê, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797514/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.