“Chàng dặn Hi Jill chưa? Đầu tháng chín đoàn thương nhân có thể sẽ tới, vị thương khách đó đã hứa sẽ mang năm con heo con lại đây.” Mật Nương tựa lưng vào ghế nhìn hắn húp mì sùm sụp. Nhìn hắn ăn cơm lúc nào cũng thấy ngon miệng, cũng muốn nếm thử một miếng.
Ba Hổ nhìn ra ý của nàng, gắp mấy sợi mì lên: “Không chê ta bẩn chứ?”
“Chê.” Mật Nương tức giận liếc hắn, nói nhảm gì vậy: “Ta no rồi, ăn không vào.”
“Biết ngay là nàng chê ta mà.” Hắn quay đầu đũa, sợi mì chui vào miệng người đàn ông, rồi trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng: “Nói rồi, hắn sẽ để tâm.”
“Cha, a!” Ha Bố Nhĩ thấy vậy, tuột khỏi ghế, há to miệng: “Con không chê cha.”
Ba Hổ cười nhìn Mật Nương một cái, người thì nhỏ mà cái bụng như bò mộng (ý nói ăn nhiều),hắn qua loa gắp một sợi mì đút vào miệng nó, dỗ dành: “Vẫn là con trai ta tốt.”
“Đúng nha!” Tiểu lão tam đắc ý liếc nhìn anh chị, dựa sát vào chân cha nó, hoàn toàn quên mất chuyện bị đá một cước trước bữa cơm.
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã lười phản ứng nó, cầm xà phòng ra ngoài rửa tay, rửa miệng. Mật Nương cũng dời chỗ, rửa tay rồi đi mở kho Chiên Bao, vào vắt nốt số mật hoa còn sót lại trong sáp ong.
...
Hoàng hôn, Ba Hổ mở cửa ra trước, thấy đám ch.ó và báo núi chen chúc ngoài cửa cũng không ngạc nhiên, hắn quay người mang phần sáp ong còn dính mật ra: “Cho chúng mày, ăn đi.”
Hàng năm, phần lớn sáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797512/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.