Triệu A Nãi ôm tới một chiếc chăn, đắp cho ba đứa nhỏ, còn bà ngồi một bên ôm Ha Bố Nhĩ, nhìn hai tiểu nha đầu rồi hỏi Mật Nương: “Kỳ Kỳ Cách lúc hai tuổi có phải cao hơn nha đầu nhà ta một chút không?”
“Chắc là xấp xỉ thôi, có cao cũng không cao hơn bao nhiêu.” Mật Nương thấy Uyển Nhi trợn mắt, trong lòng vui vẻ, bèn hỏi nàng m.a.n.g t.h.a.i được bao lâu rồi.
“Gần bốn tháng rồi, đứa trong bụng này ngoan hơn, ta chỉ nôn ói hai ba ngày là đỡ.” Uyển Nhi xoa xoa bụng, “Nghe bà nội ta nói Phán Đệ và Mộc Hương có phòng mới à? Năm nay ta cũng không đi Ngõa Hồ được, đành chờ sang năm sinh con xong lại qua đó thăm.”
“Vâng, Phán Đệ ở ngay sát vách nhà ta.” Mật Nương nghĩ Triệu A Nãi tới đây từ trước khi tuyết rơi, chắc còn chưa biết chuyện của Mộc Hương, nàng bèn chủ động nhắc: “Chồng của Mộc Hương mất rồi, ngay trước hôm Hỗ Văn Dần thành thân mấy ngày. Sau khi chàng ấy mất, Mộc Hương tiếp nhận công việc soạn sĩ của chàng ấy.”
Uyển Nhi kinh ngạc, người trẻ tuổi như vậy, sao đột nhiên lại mất chứ? Nàng lại hỏi: “Vậy sau này Mộc Hương tính sao? Nàng ấy còn có một đứa con. Còn Phán Đệ nữa, nàng mười tám rồi phải không? Vẫn chưa có ý định lấy chồng à?”
Mật Nương nghe Phán Đệ nói qua, mấy năm nay Mộc Hương không có ý định tái giá, chồng mất chưa qua bảy ngày đã có người tới cửa cầu hôn, nàng đều từ chối, còn thả tin ra nói chờ con cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797492/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.