Nhờ phúc của đám trẻ này, đến tối, nàng lại bán hết thêm một vò.
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã sướng rơn ngồi bên bếp lửa ôm tráp tiền đếm, năm đồng, hai mươi đồng xâu thành một chuỗi. Thấy Đại Đốm Tiểu Đốm muốn ra ngoài ban đêm, liền buột miệng rao: “Bắt được thỏ về đây nha, cả nhà già trẻ có mật ăn.”
Năm ngoái còn một lòng giúp Đại Đốm Tiểu Đốm kiếm tiền đồng, năm nay đã bắt đầu bán mật ong cho chúng nó.
Những ngày tiếp theo, mỗi khi đội xe dừng nghỉ, lại có phụ nhân cưỡi ngựa tìm đến mua mật ong. Họ đa phần vì tò mò mà đến, một là hợp vị ngọt, hai là nghe truyền miệng mật ong giúp thông ruột, nên muốn mua thử.
Mật Nương và Ba Hổ ghé đầu nhìn nam nhân viết chữ lên tấm vải đỏ, đến nét cuối cùng, hắn xoay tấm vải đưa qua, “Được không?”
Mật Nương gật đầu, “Là chữ đẹp nhất ta từng thấy.” Chỉ là nhìn sắc bén quá, không giống cờ hiệu bán mật, mà giống cờ hiệu bán đao hơn.
Hiển nhiên nam nhân cũng nhận ra, hắn nhìn trái nhìn phải, đợi mực khô rồi đưa cho Ba Hổ, “Các ngươi tạm dùng, chữ của đám đàn ông thô kệch chúng ta đều thế này, gặp được cái phù hợp thì thay sau.”
Ba Hổ nhìn hai đứa nhỏ đang thi nhảy cao với Đại Hồ và Tiểu Mặc, hắn trải tấm vải ra xem, lắc đầu: “Không đổi, chờ con ta luyện được chữ đẹp, ta sẽ thay cờ hiệu sau.” Đây là chữ có khí thế nhất hắn từng thấy, Cát Nhã và Kỳ Kỳ Cách mà viết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797470/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.