Ban đêm cả nhà năm người ngủ chung một lều nỉ. Tắm rửa xong xuôi, Mật Nương và Ba Hổ vào nằm trước, Ba Hổ nhét tiểu lão tam vào giữa hai anh chị, “Đừng làm em khóc, làm khóc thì hai đứa tự dỗ.”
Ba anh em lần đầu ngủ chung, thấy mới lạ vô cùng, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hăm hở muốn dạy Ha Bố Nhĩ tập bò trên đệm, để cho cha mẹ một bất ngờ.
Chờ Mật Nương và Ba Hổ chui vào lều, còn chưa kịp ngồi xuống, Kỳ Kỳ Cách đã xách Ha Bố Nhĩ ra mách tội, nói nó ngốc quá, “Dạy thế nào cũng không biết bò.”
“Con bằng tuổi nó lúc nhỏ cũng không biết bò.” Mật Nương cởi áo ngoài vắt lên ghế, vớt con trai út vào lòng, “Không tin à? Con hỏi cha con xem lúc con năm tháng tuổi có biết bò không.”
“Ta nhớ là bảy tám tháng mới biết bò.” Ba Hổ giũ cái chăn vo tròn, “Mau vào chăn, đêm lạnh, đừng để cảm.”
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã lập tức chui vào. Lều nỉ dựng thấp, ngủ năm người lại kê thêm hai cái ghế là vừa chật. Cái lều nhỏ nhỏ thấp thấp này hai đứa nhỏ lại đặc biệt thích, rúc trong chăn thấy ấm áp thoải mái vô cùng.
“Nếu bên ngoài trời mưa thì tốt biết mấy.” Cát Nhã đột nhiên lên tiếng.
“Còn phải có gió to nữa.” Kỳ Kỳ Cách nói tiếp, dứt lời cả hai liền vỗ tay cười khúc khích, vui vì nghĩ giống nhau.
Ba Hổ không hiểu nổi mấy trò kỳ quặc của chúng, dội gáo nước lạnh: “Đêm nay mà mưa, trên đường về hai đứa phải ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797469/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.