“Có thể là mấy nhà quan to quý tộc đều lấy ớt làm cây cảnh trang trí.” Nàng một người nuôi ong, ở Mạc Bắc cũng ít thấy. Nhà họ Hỗ cũng ăn mật ong của nàng hai ba năm nay, cũng đâu thấy họ có ý đồ gì, chẳng phải là vì mật ong ở Trung Nguyên không hiếm lạ, đối với quan to quyền quý cũng vô dụng.
“Mặc kệ, dù sao chúng ta lại phát tài rồi.” Mật Nương lấy một đôi hoa tai màu hồng phấn ra: “Chờ sang năm Kỳ Kỳ Cách sinh nhật tặng cho nó.”
Lời tác giả: Tết Trung Thu vui vẻ. Tối nay gặp lại.
Trong nhà có thêm nhiều đồ vật, Kỳ Kỳ Cách là người phát hiện ra đầu tiên. Tới tối, lúc đã buồn ngủ, con bé lại chậm chạp không chịu ra khỏi phòng, cứ ăn vạ trước bàn trang điểm, nương theo ánh nến leo lét mà cài một đôi trâm bướm lên đầu.
“Ta muốn ngủ đây.” Mật Nương nằm trên giường đất, lười biếng nhắc nhở, “Mau cùng ca ca con sang vách bên cạnh đi ngủ đi.”
“Con không buồn ngủ.” Quả thật là không buồn ngủ, giọng nói lanh lảnh. Cô bé còn lanh lợi nói: “Nương, người mệt thì cứ ngủ trước đi, con không làm phiền người đâu.”
Mật Nương liếc nhìn người đàn ông đang khoanh tay đứng chờ, kéo chăn lên cao rồi nằm xuống, thúc giục: “Không kiên nhẫn thì xách nách nó ném ra ngoài đi.”
“Đừng kiếm chuyện, ta không có mất kiên nhẫn. Con gái lớn của ta xinh đẹp thế này, ta ngắm cả đêm cũng không chán.” Ba Hổ cố tình trêu chọc, quay sang cô bé đang quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797426/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.