“Mọi người gắp ăn đi, vị không tệ đâu.”
Hi Jill gắp trước một đũa, chưa kịp nhai xong đã gắp thêm một đũa nữa vào bát cậu em vợ. Những người khác thấy vậy cũng hạ đũa, mỗi người một đũa, trong nồi chỉ còn lại xương bò và củ cải nát.
“Chủ nhân, đừng vội ăn, cho chỗ thịt bò ngài thái vào nấu trước đã.” Triều Bảo gọi. Thấy Mật Nương bưng tới, hắn khom người nhận lấy. “Đi theo chủ nhân, chúng ta cũng được hưởng những ngày sung sướng.”
Có người hỏi ớt là thứ gì, biết được đó chính là thứ quả đỏ rực Mật Nương phơi trên nóc lều, liền nói: “Nghe mùi thì sặc người, mà ăn lại rất thơm.”
Nhưng không ai đòi hạt giống. Vừa nghe là từ Tây Vực truyền đến, liền biết mua về không rẻ. Huống chi dù có hạt giống, họ cũng chưa chắc trồng sống được.
Người Mạc Bắc bao nhiêu năm nay, loại rau trồng tốt nhất chính là củ cải. Sâu bọ quá nhiều, chỉ cần lơ là một chút, đám rau xanh chăm sóc cả tháng trời cũng chỉ còn trơ cọng, lâu dần chẳng ai buồn trồng nữa.
Buổi tối rửa mặt xong nằm trên giường sưởi, Ba Hổ vui vẻ nói: “Chờ tháng Giêng nhà A Tư Nhĩ tới, ta sẽ làm lẩu thịt bò cay cho họ ăn.”
Mật Nương bật cười: “Chàng thật sự chơi thân với A Tư Nhĩ rồi nhỉ, cái gì cũng nghĩ đến hắn.”
“Ngoài nàng và bọn trẻ ra, ta cũng chẳng còn ai khác để mà nghĩ đến.” Ba Hổ nghĩ đến những người ở Mậu Huyện, chưa kịp nghĩ sâu xa đã lắc đầu.
“Ngày mai chàng mời cha con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797425/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.